"Cả đời anh làm gì cũng chắc chắn, duy chỉ có chuyện với em là vội vàng. Lời chú nói đêm nay khiến anh nhận ra, em còn trẻ, nên từ từ thôi."
Tôi suy nghĩ nghiêm túc:
"Thật ra em rất chung thủy, chỉ cần anh không bỏ em, em sẽ luôn thích anh."
"Nếu sau này anh già, không còn đẹp trai thì sao?" Tôi nghiêng đầu nghĩ một lúc, tự chọc cười mình.
"Vậy thì em chỉ còn thích anh 70%, 30% còn lại là tình thân."
"Vậy cũng cao rồi.
"Thịnh Diễn Thư cười, xoa đầu tôi. Tôi hỏi:"Còn anh thì sao?"
"Tình yêu của anh dành cho em, vĩnh viễn không giảm."
Bùm!
20 giờ đúng.
Ánh đèn ở quảng trường đài phun rực sáng bầu trời đêm.
Một cột nước b.ắ. n lên cao từ hồ, ánh đèn năm màu lấp lánh.
Thịnh Duễn Thư nhẹ nhàng kéo tôi lại gần, bước lên bậc thềm, cúi đầu hôn tôi.
Tiếng hét trong lòng tôi đã phá tung lồng ngực, mang theo linh hồn bay lơ lửng giữa đêm sâu.
Tai tôi nóng bừng, từ lúc nào đã bị anh ấy bế ngồi lên bồn hoa, tay ôm lấy cổ Thịnh Diễn Thư.
Tôi mặc váy, hơi trên đầu gối một chút, gió thổi khẽ là chạm tới đùi.
Tôi đá rơi giày, chân trần vui vẻ đạp đạp. Trong lúc thở dốc, Thịnh Diễn Thư bỗng lấy tay đè lên chân tôi:
"Hôn thôi mà cũng không yên phận."
Hơi nóng áp lên da, tôi vừa cựa quậy, Thịnh Diễn Thư đã buông tay, kéo váy tôi lại ngay ngắn đến đầu gối.
"Muộn rồi, anh đưa em về trước."
Đối mặt với Thịnh Diễn Thư hoàn toàn khác thường, tôi ngơ ngác bị anh bế xuống, nắm tay kéo về.
"Chúng ta… cứ vậy? Bước tiếp theo thì sao?"
"Không được nghĩ linh tinh." Thịnh Diễn Thư tháo kính, bóp sống mũi.
"Em còn chưa hiểu gì cả.
"Không thể vì em chưa từng XX mà sỉ nhục IQ của em chứ! Tôi uể oải bị đưa tới dưới nhà, nhỏ giọng:"Rõ ràng là em tiễn anh."
Thịnh Diễn Thư cúi đầu sát tai tôi:
"Không cần em tiễn."
Trước ánh mắt thắc mắc của tôi, anh ấy nói thêm:
"Anh muốn hôn em cả buổi tối rồi, chỉ tìm cái cớ thôi."
Tôi đứng ngẩn ra đó, toàn thân tê tê ngứa ngứa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!