Rengggg
- Vào học rồi!
A Kiều đứng lên hướng Cao Yến Nguyệt nói.
Chỉ là người đối diện vẫn ngồi bất động.
Trên mặt còn có một mảng đỏ lớn.
- Yến Nguyệt, cậu sao vậy?
A Kiều có chút lo lắng mà đưa tay sờ trán người kia.
Chỉ là bàn tay vừa áp lên trán không bao lâu thì Cao Yến Nguyệt đã bật dậy.
- Tớ.... tớ đi trước!!
Nói xong liền chạy một mạch đi để lại A Kiều ngơ ngác.
Nhìn bóng dáng của cô gái nhỏ.
A Kiều dường như nghĩ ra gì đó khiến nét mặt rộ lên ý cười.
Trong miệng lẩm bẩm hai chữ "đáng yêu"..................
Trong lớp học
"Cảm giác lúc nãy..... không lẽ là yêu sao?? Không không, chỉ mới gặp cậu ấy thôi làm sao có thể yêu được!! Phải rồi... phải rồi chắc chắn là bị say nắng!!"
- Đúng vậy chắc chắn là bị say nắng!
Cao Yến Nguyệt vô thức hét lớn ý nghĩ trong lòng khiến vô vàn cặp mắt hướng về mình.
- À haha...
Cô cười gượng sau đó vội ngồi xuống.
Quê chết đi được!!
- Nè, hôm nay tao cảm thấy tâm lý mày có chút bất ổn nha! Mày nói thật đi, có phải sáng nay bị đập đầu vào đâu rồi đúng không?
Kiều Đậu Tử vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.
Trong ánh mắt lộ rõ mấy chữ "Mày có vấn đề!".
- Người có vấn đề là mày thì có! Cái đồ mê trai bỏ bạn!!
Cao Yến Nguyệt tặng cho cậu bạn mình một ánh mắt giết người khiến ai kia đành cười gượng cho qua.
- Haha, bài này dễ quá mày ha!
"Đánh trỗng lãng là hay nhất!"
- Yến Nguyệt cậu thật sự không sao chứ?
A Kiều lúc này mới vào lớp liền lập tức tiến lại chỗ cô hỏi han.
- Tớ... tớ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!