Chương 7: (Vô Đề)

Ta muốn ngăn Tiểu Mỹ nói năng bừa bãi, nhưng Cẩm Nguyệt lại đột nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn khuôn mặt Tiểu Mỹ:

"Con nhớ rồi, mẫu thân.

"Cả người ta run lên. Đã bao năm rồi, Cẩm Nguyệt không còn gọi ta là"mẫu thân

". Vậy mà hôm nay, khi cất tiếng gọi lại lần nữa, người nàng gọi lại là... Tiểu Mỹ. Một cơn ủy khuất bỗng dâng trào trong lòng. Ta đứng ngẩn ngơ bên hồ cá chép, nước mắt rơi lặng lẽ. Tiểu Mỹ trợn mắt:"Ngươi còn dám thấy tủi thân nữa sao?

"Ép gả con gái mình cho một tên háo sắc đê tiện, mà còn mặt mũi nói là ủy khuất? Ta thấy ngươi c.h.ế. t cũng chẳng oan!"

"Háo sắc cái gì chứ? Cùng lắm là bọn trẻ đùa giỡn chút thôi, ngươi nói năng sao mà khó nghe vậy?"

"Người ta sờ soạng con gái ngươi từ trên xuống dưới, nói là bắt sâu, ngươi liền tin thật à? Thế thì hay nhỉ, đêm nay ta cũng gọi vài tiểu đồng đến bắt sâu, mời hết mọi người đến mà xem!"

"Ngươi, ngươi đừng có ăn nói linh tinh!

"Dựa vào cái tính điên rồ của Tiểu Mỹ, chuyện này nàng thực sự có thể làm! Ta cuống cả lên:"Cho dù... cho dù là có chạm một chút thì đã sao?

Nam nhân chạm vào ngươi, chứng tỏ hắn thích ngươi! Khi đó Vương gia đã có ý định cầu thân rồi, hai đứa sớm muộn gì cũng thành phu thê.

Nam nhân bằng lòng bỏ công sức vì ngươi, chẳng phải còn hơn phu thê sống với nhau như người dưng sao?

Chúng ta ai mà chẳng sống như thế cả!"

Tiểu Mỹ nhìn ta chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên nghi hoặc hỏi:

"Ngươi bao nhiêu tuổi thì định thân?"

"Bốn... mười bốn. Sao thế?"

"Cái tên họ Hạ kia, hắn cũng đối với ngươi như thế chứ gì?

"Mặt ta lập tức đỏ bừng lên. Tiểu Mỹ thấy thế, liền bĩu môi đầy ghét bỏ:"Vậy lúc ấy ngươi cảm thấy thế nào?

Ngươi thích hắn? Cảm thấy sung sướng lắm à?"

16

Hai người gặp mặt tổng cộng chưa đến ba bốn lần, nói gì đến chuyện yêu thích?

Khi ấy, ta cũng từng hoảng loạn, rụt rè, ngượng ngập chẳng biết làm sao, ta tìm đến mẫu thân để hỏi, bà lại mừng rỡ, nói phu quân thích ta nên mới làm vậy, sau này gả sang, tình cảm tất sẽ hòa thuận.

Hiện nay phong tục đã coi như cởi mở hơn rồi, trước khi nam nữ thành thân, nếu gia đình thông tình đạt lý, còn cho hai bên gặp mặt vài lần, để có cơ hội tiếp xúc làm quen.

Chứ nếu nói theo lối cũ, mối hôn nhân mù quáng, chưa từng gặp mặt, đến đêm động phòng mới lần đầu thấy nhau, những chuyện phải làm còn khó chịu hơn nhiều — mà nữ tử có ai dám phản kháng?

Mọi người đều sống như thế cả, vì sao chỉ có Cẩm Nguyệt là không chịu?

Ta ngơ ngác trầm mặc, Tiểu Mỹ bên cạnh khẽ thở dài:

"Thôi, nói với ngươi cũng vô ích, ngươi dù sao cũng đã c.h.ế. t rồi, cứ để ta sống thay đi."

Ta cười khổ:

"Ngươi nghịch đạo trái lẽ, khiến danh tiếng ta mất sạch, còn sống ra thể thống gì được nữa?"

Tiểu Mỹ hừ lạnh:

"Ngươi thì theo quy củ lễ giáo, danh tiếng nghe vang lắm đấy — chẳng phải cuối cùng cũng chỉ biết thắt cổ tự vẫn sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!