"Vương phu nhân mắng ta là hạ tiện, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm tiện nhân hay sao?"
"Mới vừa nói xong là chối ngay hả? Con cóc ghẻ nhà ngươi, không cưới được con gái ta thì sống không nổi, muốn ở lại đây làm chó mực nhà người ta à? Người và súc sinh không thể kết hôn, cái đạo lý đơn giản vậy mà ngươi cũng không hiểu sao?"
Lời nàng chửi thật sự quá khó nghe, Vương phu nhân chịu không nổi nữa, giận đến tím mặt, kéo c.h.ặ. t t.a. y Vương Văn Xương, giật mạnh về phía ngoài:
"Đi! Dù nữ nhân thiên hạ có c.h.ế. t sạch, ta cũng không bao giờ cưới nữ nhi nhà Hạ gia!"
"Người đâu, kéo thiếu gia về!
"Bọn nha hoàn và sai vặt nhà họ Vương vội vã xông tới, mỗi người một bên khiêng Vương Văn Xương ra ngoài, Vương phu nhân nhân lúc hỗn loạn còn đá đổ mấy cái án thấp, cả nhà tức giận hùng hổ rời đi. Khách sảnh giờ đã loạn thành một mớ hỗn độn. Triệu di nương mắt trợn tròn, miệng hơi hé, ngồi ngây người trên ghế, đầu óc còn đang choáng váng. Phu quân ta thì nắm chặt tay, đè lên ngực, mắt nhắm chặt, phải một lúc lâu mới mở ra, nghiến răng nghiến lợi, từ cổ họng nặn ra hai chữ:"Tiện nhân!"
Tiểu Mỹ ngẩng đầu:
"Ai gọi ta đấy? Có việc gì sao?"
Phu quân: "……"
Tiểu Mỹ phủi tay:
"Không có việc thì ta đi đây. Mấy người các ngươi, dọn dẹp sạch sẽ cái phòng này cho ta!
"Tiểu Mỹ kéo tay Cẩm Nguyệt rời khỏi tiền sảnh. Toàn thân Cẩm Nguyệt vẫn đang run rẩy, đi được mấy bước, bỗng bật cười thành tiếng. Cười được mấy cái, nàng liền òa khóc nức nở."Hu hu hu… oa oa oa ——
"Ta chưa từng thấy nàng khóc như thế bao giờ, há to miệng, ngửa đầu lên trời, chẳng màng đến dáng vẻ, như thể muốn đem tất cả ấm ức đè nén bao năm tuôn ra cho sạch. Tiểu Mỹ khẽ thở dài, quay người ôm chặt lấy nàng."Có những kẻ căn bản không hiểu tiếng người,
cái gì mà "muốn cự tuyệt lại như chào mời", con cứ tát cho hắn một cái thật mạnh là xong!
"Sau này nếu có ai dám ức h.i.ế. p con, con cứ gào lên, cứ phản kháng, làm to chuyện lên, càng lớn càng tốt, hiểu chưa?"
Cẩm Nguyệt ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Tiểu Mỹ:
"Trước đây người không dạy con như vậy. Người từng nói, nữ tử mà làm ầm lên, cuối cùng chịu thiệt vẫn là nữ tử, thanh danh cũng mất theo."
Tiểu Mỹ nhún vai:
"Hôm nay ta có làm ầm không?"
Cẩm Nguyệt gật đầu.
"Vậy ta có mất danh tiếng không?"
Cẩm Nguyệt do dự một chút, rồi lại gật đầu:
"Sau hôm nay, danh tiếng hiền lương thục đức của người chắc không còn sót lại mấy phần đâu... Vương phu nhân sẽ bảo người tham tiền ham lợi, lời lẽ thô lỗ."
Tiểu Mỹ cười cười:
"Vậy ta mất cái gì?"
Cẩm Nguyệt sững sờ, hồi lâu mới khẽ đáp:
"Mất… mất danh tiếng."
Tiểu Mỹ nghiêng đầu:
"Thế ta được cái gì?
"Ta bảo vệ con gái ta, vì nó mà xả giận, trừ bỏ cái danh hão kia ra, ta chẳng mất gì cả, đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!