Chương 5: (Vô Đề)

Cẩm Nguyệt lấy hết can đảm, bước lên một bước, lắp ba lắp bắp nói:

"Ta… ta thô tục… ta không lấy chồng nữa!

"Bốn bề lập tức yên lặng như tờ. Vương Văn Xương đột nhiên"phụt" cười một tiếng, hắn thong thả đứng dậy, bước đến trước mặt Cẩm Nguyệt, đưa tay xoa đầu nàng:

"Cẩm Nguyệt muội muội lại thế rồi, từ nhỏ đã có cái tính trái ngược, rõ ràng muốn lại cứ bảo là không, còn không phải chờ ta đến dỗ dành muội sao?"

Cẩm Nguyệt mặt đầy chán ghét, thét lên rồi né tránh về phía sau:

"Ngươi đừng động vào ta! Tránh ra!"

Tay Vương Văn Xương chỉ vừa chạm đến ngọn tóc nàng, sợi tóc đen mượt lướt qua đầu ngón tay hắn, khiến hắn mê mẩn mà mân mê ngón tay.

"Muốn từ chối mà lại như mời gọi, cũng nên biết chừng mực. Không sao, muội còn nhỏ, sau này ta sẽ từ từ dạy muội."

Nói xong liền hướng về Tiểu Mỹ chắp tay hành lễ:

"Hạ phu nhân, nếu đối với danh sách sính lễ còn điều gì bất mãn, ta sẽ thưa lại mẫu thân, bảo người thêm vào vài phần. Chỉ cần Nguyệt muội vui lòng, tốn bao nhiêu bạc cũng được."

10

Cẩm Nguyệt nép mình sau lưng Tiểu Mỹ, phu quân ta tức giận quở trách nàng:

"Con xem, Văn Xương đối với con tốt như vậy, con lại cứ bộ dạng sợ sệt rụt rè, chẳng ra dáng tiểu thư khuê các chút nào!"

Mấy năm nay, mỗi lần Văn Xương đến nhà, Cẩm Nguyệt đều như vậy—kinh hãi thất sắc, sắc mặt tái nhợt.

Vương phu nhân thì chê cười nàng không ra gì, phu quân ta bực trong lòng, liền quay sang mắng ta dạy dỗ nữ nhi không nên người.

Ta khuyên nàng nên rộng rãi thoải mái một chút, ngược lại nàng lại trừng ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù:

"Có phải người muốn ép con đến chỗ c.h.ế. t không?

"Ta thật sự chẳng hiểu, rốt cuộc mọi chuyện làm sao lại thành ra thế này. Lần này, Cẩm Nguyệt lại lùi về sau, nhưng mới lùi được nửa bước đã bị Tiểu Mỹ ôm chặt lại. Tiểu Mỹ khoác vai nàng, một tay chống hông, trừng mắt nhìn thẳng Vương Văn Xương:"Bao nhiêu bạc cũng được? Vậy thì mang một trăm vạn lượng đến đây!"

Vương Văn Xương khựng lại, sắc mặt lộ vẻ lúng túng:

"Hạ Phu nhân nói đùa rồi… Một trăm vạn lượng? Cả phủ Ứng Thiên gom hết nhà giàu lại, e cũng không có chừng ấy bạc."

Tiểu Mỹ trợn mắt:

"Thế thì ngươi khoác lác cái nỗi gì? Người không cao, gan lại to, mắt thì ti hí, được cái tay nghề nấu ăn cũng không tệ, bánh ngươi nướng định làm cha mẹ ngươi nghẹn c.h.ế. t hả?

"Vương Văn Xương tướng mạo bình thường, từ nhỏ đã tối kỵ người ta chê mắt nhỏ. Nghe câu đó, hắn tức đến đỏ bừng cả mặt:"Hạ phu nhân! Thân thể tóc da là do cha mẹ sinh ra, sao có thể tùy tiện phỉ báng?

Sao người lại lấy ngoại hình ra mà công kích ta khắp nơi?"

Tiểu Mỹ hừ lạnh một tiếng:

"Ta vốn chẳng chê bai ngoại hình của ai, trừ khi bộ dạng của kẻ đó xúc phạm đến ta trước."

Nói rồi nàng vung tay như đuổi ruồi:

"Đã không mang nổi một trăm vạn lượng, thì hôn sự này khỏi bàn! Người đâu—tiễn khách!"

11

Ta sốt ruột đến mức xoay vòng vòng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!