Chương 2: (Vô Đề)

Bình ca nhi "phụt

"một tiếng bật cười, rồi lập tức nghiêm mặt trở lại, đồng tử hơi co lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm ta. Lưu di nương sắc mặt trắng bệch, ôm ngực, vẻ như sắp té xỉu đến nơi. Phu quân ta thì trợn mắt há mồm, chấn kinh đến độ nói chẳng nên lời. Còn ta… xấu hổ đến mức suýt bật khóc."Tiểu Mỹ! Sao ngươi có thể nói năng thô lỗ như thế? Thanh danh cả đời của ta, ngươi định hủy sạch sao?!

"Vốn là chương ca nhi không hiểu chuyện, Nghiêm Hạo mới có năm tuổi đầu. Lễ nhượng lê của Khổng Dung, từ nhỏ ta đã dạy rồi, huynh trưởng sao có thể tranh giành với đệ đệ chỉ vì một chiếc quạt?

"Ngươi mau đi khuyên nhủ chương ca nhi cho tốt, tuổi nó nay đã đến lúc tiến học, không thể vì vật ngoài thân mà mê muội, mau bảo nó đưa quạt cho đệ đệ!

"Tiểu Mỹ phẩy tay như đuổi ruồi, tiện tay quạt ta sang một bên. 03 Phu quân dần dần hồi thần, sắc mặt đỏ bừng như máu."Thô tục đến độ khó nghe, ăn nói bậy bạ, chẳng trách Bình Chương bị ngươi dạy dỗ thành ra như thế!

Tống Nhã Quân, chẳng lẽ bao năm nay cái bộ dáng hiền thục đoan trang của ngươi, tất cả đều là giả vờ sao?!"

Lời buộc tội này quá nặng nề, khiến ta suýt không chịu nổi.

"Phu quân, thiếp theo chàng đã mười bảy năm, con người thiếp thế nào, chẳng lẽ chàng không rõ? Là có người chiếm lấy thân xác thiếp đó mà!"

Tiểu Mỹ bấy giờ lại đập tay cái "bốp" tán thưởng ngay trong đầu ta:

"Ha! Cách nói này hay đấy, sao ta lại không nghĩ ra chứ!"

Dứt lời liền ưỡn n.g.ự. c ngẩng đầu, thản nhiên nói ra miệng:

"Phải đó, ta giả vờ đó, ngươi không ngờ tới phải không? Từ nay trở đi khỏi giả nữa, ta công khai rồi!"

Hai mắt phu quân trợn tròn như chuông đồng.

"Ngươi—ngươi—ngươi với thằng con của ngươi thật đúng là cùng một giuộc! Các ngươi định chọc tức ta đến c.h.ế. t sao?!"

Tiểu Mỹ hừ một tiếng:

"Thế sao ngươi còn chưa chết? Không c.h.ế. t được thì đừng có bày trò vẽ bánh dỗ người nữa!"

Phu quân giơ tay chỉ vào mũi Tiểu Mỹ, nghẹn lời hồi lâu vẫn không thốt nổi câu nào.

Tiểu Mỹ nghiêng đầu nhìn hắn, đầy mong đợi:

"Khó thở à? Lẽ nào thật sự sắp chết?"

Phu quân tức đến độ vung mạnh tay áo.

"Trời ơi là trời! Tống Nhã Quân, không ngờ ngươi lại là loại người này! Bao nhiêu năm phu thê tình nghĩa, hóa ra là ta đã nhìn lầm người!"

"Không! Phu quân, chàng đừng đi! Đó không phải là thiếp! Không phải là thiếp mà ——

"Ta muốn đuổi theo để giải thích cho rõ, nhưng Tiểu Mỹ vẫn đứng yên không nhúc nhích, mà hồn ta thì chẳng thể rời khỏi thân thể nàng quá ba trượng. Chỉ có thể trơ mắt nhìn phu quân chống tay lên vai tiểu tư, bước chân lảo đảo mà rời đi. 04 Tiểu Mỹ quay đầu trừng mắt nhìn Lưu di nương."Còn chưa cút? Ở lại đợi ăn phân à?"

"Phu nhân, sao người lại có thể nói lời như vậy?"

Lưu di nương sắc mặt tái nhợt, ôm chặt Hạ Nghiêm Hạo trong lòng, xoay người định bỏ đi.

"Khoan đã ——"

Tiểu Mỹ bất ngờ lên tiếng ngăn lại, rồi như trở mặt trong nháy mắt, thân mật khoác lấy cánh tay Lưu di nương.

"Ngươi vừa nói Bình Chương nhà ta khinh thường mẹ con ngươi phải không? Muội muội à, thật ra ngươi hiểu lầm rồi, Bình Chương trong lòng cũng rất muốn gần gũi với các ngươi. Dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, làm sao lại có chuyện xem thường nhau được chứ?"

Ta đứng bên cạnh, hoàn toàn không hiểu nổi Tiểu Mỹ định giở trò gì, chỉ cảm thấy một trận xấu hổ khó tả.

[Lúc nãy còn lật mặt mắng người, giờ lại thân thiết như tỷ muội, ngươi không cảm thấy giả tạo à?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!