Bành Bạt nhíu mày, khó hiểu khi "Mã" lại chủ động liên lạc. Trước đó vì một lần phát bệnh bất ngờ, "Mã" ép bọn họ phải quay lại Hoa Cam Lộ, kết quả có người bị bắt. Chuyện này khiến những thành viên "Cổ Tẫn" còn sót lại tuy ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng đều oán giận.
Rõ ràng sắp sửa trốn thoát, vậy mà lại bị kéo quay về, để rồi chịu tổn thất nặng nề.
Bành Bạt không lập tức trả lời tin nhắn. Nhưng chỉ vài phút sau, biểu tượng trò chuyện của "Mã" lại nhấp nháy.
Hắn cúi đầu liếc nhìn, gương mặt lập tức trở nên khó coi.
"Địa điểm nào?" – hắn trả lời, giọng điệu âm trầm.
Một lát sau, màn hình hiện ra một tấm bản đồ. Vị trí hiển thị chính là trung tâm thương mại Vân Tiêu.
Còn trùng hợp hơn, chính là tầng hầm nơi bọn họ từng gặp nhau lần đầu.
"Mã" cư nhiên vẫn còn ở khu vực đó? Hắn không sợ bị người ta phát hiện sao?
Bành Bạt thầm nghĩ, nhận ra chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn nhìn không thấu con người này. Nhưng nhớ lại việc "Mã" từng động tay động chân trên người mình, hắn chỉ có thể giả vờ đồng ý, để xem đối phương rốt cuộc muốn làm gì.
Trong khi đó, ở một nơi khác, Thời Ngu vừa chuẩn bị bật máy tính thì bất ngờ hắt xì.
"Hắt xì!"
Cậu dụi mũi, lẩm bẩm: "Ai đang nhắc đến mình vậy ta?"
Cậu hoài nghi không biết có phải bị cảm rồi không.
"Quang quác."
Trong bụng truyền ra âm thanh lo lắng.
Cảm mạo sao? Mẹ phải nghỉ ngơi đó...
Tiểu quái vật rõ ràng nghe ra sự khác thường của "mẹ", khẩn trương phát tín hiệu.
"Được rồi, biết rồi." – Thời Ngu khẽ cười, cúi đầu đáp lại.
Nhưng tiểu quái vật vẫn cằn nhằn "quang quác quang quác", khiến cậu bất đắc dĩ phải đứng dậy đi đến tủ thuốc, lấy ra nhiệt kế.
"Được rồi, để mẹ đo xem nào."
Vài phút sau, con số 36,2 hiện rõ trên nhiệt kế.
Không sốt. Có lẽ chỉ là bị cảm lạnh nhẹ thôi.
Cậu cũng chẳng để tâm, tự pha cho mình một cốc nước đường đỏ, rồi ngồi xuống ghế trước màn hình.
Ngay khi mở phòng live stream, làn đạn đã nhộn nhịp.
"Ngư Bảo hôm nay lên sóng rồi kìa."
"Ơ, sao lại uống nước đường đỏ thế?"
Thời Ngu mỉm cười giải thích: "Có hơi cảm lạnh, uống cho dễ chịu thôi."
Cậu vừa nói xong, lại nhớ tới lời nhắc của vị tổng tài mới hôm trước về việc không nên quá tin tưởng "võng hữu". Trong vô thức, ánh mắt Thời Ngu lướt qua bảng xếp hạng tặng thưởng.
Lạ thật. Hôm nay hai người đứng đầu thường xuyên ném quà – vị đại gia ở bảng nhì và tên "thần lắm lời" bên bảng nhất – đều không xuất hiện.
Ban đầu cậu cũng không nghĩ nhiều, nhưng càng nhìn lại càng thấy kỳ lạ. Kể từ lần xung đột trên du thuyền, cậu luôn có cảm giác hai người này hình như quen biết nhau ngoài đời thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!