Chương 37: Lưới Trói và Kết Nối

Tang Hoài Ngọc gật đầu:

"Tôi sẽ chặn ở bên kia, không cho hắn cơ hội chạy trốn."

Hắn vừa nói xong, Thẩm Ngôn không kịp nhiều lời, lập tức ra tay.

Chỉ một cái liếc mắt, Hoài Ngọc đã xuất hiện ở lối ra khác của con phố, lẳng lặng chờ sẵn. Người đi đường vẫn qua lại bình thường, nhưng không một ai nhận ra có một bóng dáng bạc trắng đứng yên lặng ở đầu ngõ.

Uông Thành Hợp vừa gửi tin xong, trong lòng chợt dấy lên cảm giác bất an. Có người đến sao?!

Vừa bị tin tức từ "Mã" làm cho rối trí, dù vẫn giữ cảnh giác, nhưng chỉ một khắc thất thần đã khiến hắn xui xẻo bị chặn lại.

Nhìn đối diện, rõ ràng kẻ đó là nhằm vào hắn. Trong lòng hắn thầm mắng "Mã" không đáng tin, giả vờ thản nhiên đứng dậy. Nhưng vừa đổi sắc mặt, hắn lập tức định bỏ chạy.

Dị vật dung hợp của hắn là khinh khí cầu bốc cháy, chuyên dùng để chạy trốn bất ngờ. Nhiều lần hắn thoát chết đều nhờ vào khả năng này.

Thế nhưng, ngay lúc thân thể hắn vừa biến thành khí cầu, ngọn lửa bùng lên liền bị dập tắt.

Thẩm Ngôn đã sớm dùng sứa để chặn hắn. Dị năng giả hiệp hội nếu đã nắm được hồ sơ, chắc chắn cũng đã mô phỏng cách đối phó. Biết rõ bản năng bỏ trốn của hắn, họ chuẩn bị sẵn từ trước.

Khinh khí cầu bị phá, ánh mắt Uông Thành Hợp lóe lên tia dữ tợn, nhưng nhanh chóng tan biến. Rơi xuống đất, hắn liều mạng tung vài chiêu hiểm ác nhắm vào mệnh môn Thẩm Ngôn. Thấy không thể thoát khỏi vị bác sĩ nho nhã này, hắn nghiến răng, quyết liệt quay đầu bỏ chạy theo hướng khác.

Hoài Ngọc vốn đang ngước nhìn trời, ánh mắt bình thản dưới lớp lụa trắng. Khi nghe tiếng động, hắn không ngờ có người thực sự chạy thẳng về phía mình. Hắn hơi nheo mắt.

Mái tóc bạc rũ xuống, hắn chỉ vươn tay chạm khẽ vào khoảng không.

Trong nháy mắt, toàn bộ động tác của Uông Thành Hợp cứng đờ. Cả người hắn như bị một bức tường vô hình chặn lại, không thể cử động.

Sắc mặt hắn dữ tợn. Không ngờ nơi này lại có thêm dị năng giả chờ sẵn. Hắn thậm chí không thấy đối phương ở đâu, nhưng chỉ một động tác đã khiến hắn mất hết tự do.

Không khí quanh hắn càng lúc càng loãng. Ánh mắt hắn tràn đầy phẫn hận, trong lòng không ngừng chửi rủa "Mã", nhưng bất lực nhìn bác sĩ Thẩm Ngôn lại gần.

Ngay khi nơi này có động tĩnh, những thành viên khác của "Cổ Tẫn" ở khu phố bên đã nhận ra. Họ vốn duy trì liên lạc với Uông Thành Hợp năm phút một lần, nhưng lần này không thấy hồi đáp. Đúng lúc đó, "Mã" cũng vừa gửi tin ra ngoài.

Trở về lần này, mấy người vốn đã run sợ, càng thêm cẩn trọng. Vừa phát hiện tình huống bất thường, họ lập tức nghĩ ngay đến dị năng giả hiệp hội.

Chắc chắn là người của hiệp hội tới!

Mấy kẻ nhìn nhau, lão già ho khan cùng một tên dung hợp giả khác lập tức biến mất trong đám đông, nhanh chóng rời đi, chẳng còn quan tâm đến đồng bọn.

Trong khi đó, Uông Thành Hợp bị không khí khóa nghẹt, phổi như muốn nổ tung. Đúng lúc hắn sắp ngạt thở, cuối cùng cũng bị dị năng giả hiệp hội bắt giữ.

Thẩm Ngôn nhìn hắn tím mặt, bị ép xuống tường, ánh mắt anh không đổi. Anh đưa đồng hồ tiêu trừ dị năng khóa chặt hắn lại, rồi mới nói:

"Cảm ơn."

Dù một mình anh cũng đủ sức bắt được Uông Thành Hợp, nhưng có Hoài Ngọc phối hợp thì nhẹ nhàng hơn nhiều. Hơn nữa, lần này bắt được người sống, việc khai thác tin tức "Cổ Tẫn" sẽ thuận lợi hơn.

Hoài Ngọc chỉ gật đầu. Khi Thẩm Ngôn gọi điện cho Triệu Văn đến, hắn mới mở miệng:

"Không cần cảm ơn. Nhưng nếu anh nhất định muốn tạ... thì có lẽ tôi sẽ cần anh giúp một việc."

"Giúp?" Thẩm Ngôn hơi bất ngờ. Có việc gì mà Hoài Ngọc không làm được sao?

"Ừ." Hắn đáp gọn. "Anh cũng biết, tôi vẫn chưa có cách liên lạc với Thời Ngu."

Hôm đứng dưới khu chung cư, hắn đã nhận ra cậu rất sợ hãi và xa lánh mình.

Có lẽ mình nên thử một cách khác để tiếp cận... như một người bạn xa lạ trên mạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!