Chương 24: Ký sinh

Quả nhiên, khi nghe cậu hỏi, trong bụng im lặng một lát rồi khẽ nhúc nhích... đúng sáu lần.

Sáu.

Chính là khoảng thời gian cậu xuyên đến thế giới này – vừa tròn sáu tháng. Chết tiệt! Vậy là ngay từ lúc mới xuyên qua, cậu đã mang thai rồi sao? Chẳng qua khi mới bắt đầu chưa có triệu chứng nên cậu không hề nhận ra?

Thời Ngu suýt phát điên, hoài nghi cả nhân sinh. Nhưng khi còn đang rối loạn, cái thứ trong bụng lại hớn hở giống như muốn tranh công, còn rướn về phía cái thùng rác mà kêu "ô ô" mấy tiếng, trông như chờ khen ngợi.

Rõ ràng rồi, không cần nghĩ nhiều nữa. Sáng nay mảnh vụn đôi giày cao gót trong thùng rác biến mất chắc chắn là do nó ăn!

Cậu cụp mắt, kéo nhẹ khóe môi. Đến lúc này cậu chẳng còn hơi sức đâu mà sợ hãi, chỉ thấy mệt mỏi:

"Được rồi, tao biết rồi. Đừng cử động nữa."

Trong đầu hỗn loạn một mớ, tuy còn chưa xác định được con quái vật này có hại gì cho bản thân hay không, nhưng nó vẫn đang ở trong bụng cậu. Lúc này cậu chỉ có thể tạm thời kìm nén, với tâm trạng phức tạp mà rút tay về.

Ở một thành phố khác, Tang Hoài Ngọc vừa từ biển bước ra đã cảm nhận được một dao động năng lượng đặc thù.

Hửm?

Lụa trắng che mắt, gương mặt thần thánh ấy hơi nghiêng về hướng thành phố B. Hắn nhướn mày, ánh mắt đầy nghi hoặc – trong lúc hắn lột da, thành phố B dường như vừa xảy ra chuyện gì đó.

Thú vị thật.

Khóe môi hắn khẽ nhếch, chiếc nốt ruồi đỏ nơi cánh mũi lấp ló dưới bóng tối càng thêm diễm lệ. Mà khi hắn nghiêng đầu, mái tóc bạch kim gợn sóng cũng để lộ vài mảng vảy không thuộc về nhân loại. Những vảy như vảy rắn, màu nhạt hơn tóc, lan xuống từ sau tai.

Trong khoảnh khắc Tang Hoài Ngọc nhìn ra xa, cái bóng khổng lồ và đáng sợ kia dường như trỗi dậy cùng biển cả, khiến mặt biển trong nháy mắt như biến thành tứ chi của hắn.

Hắn chậm rãi đi ra khỏi biển. Đêm khuya trở lại hình dáng con người, sóng lớn mới dần lắng xuống. Ngón tay hắn khẽ chạm vào vảy sau tai, rồi nhìn nó biến mất dưới làn da. Lặng yên lắng nghe.

Vừa rồi dao động năng lượng không giống loại quỷ dị SSS cấp bình thường, mà còn cao hơn thế. Chỉ vì lúc ấy khoảng cách quá xa, hắn lại đang trong giai đoạn lột da, mơ màng buồn ngủ, nên không kịp phát hiện ngay.

Điều bất ngờ là lần lột da này ngắn hơn hẳn trước kia. Năng lượng càng dồi dào thì thời gian lột da càng rút ngắn. Nếu hắn cứ tiếp tục phát triển, e rằng cả biển rộng này cũng không chứa nổi nữa.

Nghĩ đến đó, hắn cười nhạt, rồi chỉ một bước đã vượt qua nửa thành phố. Cái bóng mơ hồ tan biến giữa đô thị, để lại biển sâu lặng lẽ trào dâng rồi rút đi.

Thời Ngu hoàn toàn không biết sự động đậy vừa rồi của con quái vật trong bụng đã kinh động đến cả Tà Thần. Cậu chỉ thấy may mắn vì Tang Hoài Ngọc hiện không có mặt ở thành phố B, nhờ vậy mà cậu còn có thể tiếp tục che giấu.

Vì sao cậu biết Tang Hoài Ngọc không ở đây?

—— Bởi vì sáng sớm, Hàn Sở Dập đã gửi tin nhắn.

Cậu ta không hiểu nghĩ thế nào, mở đầu đã than thở Tang ca không ở nhà thật chán, ngay sau đó lại hỏi cậu có muốn đi chơi bóng rổ cùng không, vừa hay cậu ta hôm nay được nghỉ.

Thời Ngu: ...???

Ai cho cậu ta cái ảo giác rằng quan hệ của họ thân đến mức có thể rủ nhau đi chơi bóng rổ? Hơn nữa, cậu còn "mang thai" đây này, đánh đấm cái gì!

Từ sau hai tiếng "chi oa" tối qua, cái thứ trong bụng có vẻ như đã hết năng lượng nên không động đậy nữa. Nhưng Thời Ngu biết rõ nó vẫn còn đó.

Sáng nay, phần bụng dưới vẫn hơi nhô lên, như một lời nhắc nhở âm thầm. Cậu thở dài. May mà bình thường cậu không thích giao tiếp nhiều, công việc cũng không đòi hỏi phải thường xuyên ra ngoài, nên vẫn còn có thể tìm cách che giấu.

Cậu gửi lại Hàn Sở Dập một câu ngắn gọn: "Không đi." Rồi buông điện thoại, chuẩn bị ra ngoài mua đồ.

Thức ăn trong tủ lạnh đã hết sạch sau nhiều ngày cố thủ trong nhà. Nếu không đi mua thì chiều nay chẳng còn gì để ăn. Cậu cũng không biết con quái vật trong bụng cần gì để duy trì, chỉ có thể cố gắng bồi bổ dinh dưỡng cho mình để tránh bị nó hút khô.

Nghĩ tới bản báo cáo ngớ ngẩn của robot chẩn đoán "dinh dưỡng kém", khóe miệng Thời Ngu giật giật. Rõ ràng là cái thứ trong bụng kén ăn, thế mà lại đổ lên đầu cậu.

Đeo khẩu trang, Thời Ngu bước vào thang máy, định ra siêu thị gần nhà. Nhưng vừa đi ra khỏi cửa thang máy, cậu bất ngờ đụng ngay Hàn Sở Dập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!