Vậy là... chết rồi ư?
Thời Ngu sững lại một nhịp, vẫn chưa kịp hiểu: đó là một quỷ dị cấp SSS, sao có thể biến mất dễ dàng như thế?
Những mảnh "da" vương trên sàn trông chẳng khác gì vụn giày bình thường, hoàn toàn không còn chút dấu vết máu me khủng khiếp khi nãy.
Trong đầu rối như tơ, cậu cúi thấp mắt. Vừa rồi, cậu chỉ định thử một việc: từ Phó Nam Nghiêu đã biến dị đến cây mắc cỡ, cậu như có một dạng "tương tác" khó gọi tên với bọn họ; biết đâu, thứ đó cũng có tác dụng với các quỷ dị khác.
Thế nên cậu dốc hết sức, chỉ mong tạm "ghìm" được "Quý Ông Giày Cao Gót" thêm chút thời gian để nghĩ cách giữ mạng.
Nào ngờ——nó chết rồi.
Ngay trước mắt cậu. Bị xé vụn, đột ngột và không hề báo trước.
Kịch tính đến mức khó tin.
Thời Ngu khép mắt, vẫn chưa dám tin đây là thật. Nếu một tiếng trước có ai kể chuyện vớ vẩn này, cậu sẽ cười trừ. Vậy mà sự thật đang nằm chình ình dưới chân: dường như cậu đã dùng một năng lực chính mình cũng không rõ, ngoài ý muốn g**t ch*t một quỷ dị cấp SSS.
Tim đập thình thịch, cậu không phân được đó là vì căng thẳng hay vì bối rối.
Lúc này Thời Ngu mới nhớ trong nhà còn có cây mắc cỡ.
Khoan, nó có nhận ra không?
Khi quỷ vực trùm xuống ban nãy, để ngăn cản cậu cầu cứu, không gian đã cô lập cậu khỏi những người khác; vì thế dù chỉ cách một bức tường, tây mắc cỡ hoàn toàn không hay biết. Giờ nghe tiếng cậu mở cửa, nó mới ngóc khỏi chậu, lạch bạch chạy ra.
Vụn "da" nằm ngay đó, nhưng cây mắc cỡ chẳng hề phát hiện điều gì khác lạ, khác hẳn lần từ Bắc Sơn bệnh viện về, chỉ cần ngửi hơi còn sót lại trên người cậu là nó đã kích động.
Thời Ngu vì vậy đoán: "Nam sĩ giày cao gót" đã hoàn toàn mất đi đặc tính quỷ dị, biến thành da giày thật sự. Ngay cả một quỷ dị như cây mắc cỡ cũng không nhận ra, còn tưởng ngoài kia chỉ là rác.
Cậu không biết nên thở phào hay nên thấy căng thẳng hơn.
Xoa tay cho bình tĩnh, Thời Ngu lấy chổi ra, gom tất cả vụn trên sàn, thuận tay đổ vào thùng rác.
Ý nghĩ cũng từ từ trở lại nề nếp: "Ổn rồi, không sao nữa."
"Về phòng đi."
Cậu không giải thích thêm gì với cây mắc cỡ—chuyện diễn ra quá đột ngột, "Quý Ông Giày Cao Gót" chết chẳng để lại một dấu hiệu nào, đến chính cậu còn chưa hiểu nổi. Nói ra chỉ làm nó thêm lo.
Dỗ dành vài câu, thấy đối phương ngoan ngoãn quay về, Thời Ngu mới che mắt, từ tường trượt dần xuống.
Rốt cuộc là chuyện quái gì?
Không thể nào sau ngần ấy thời gian, tự nhiên có người nhảy ra bảo cậu đã "tỉnh năng lực" chứ?
Khóe môi nhếch nhẹ, cậu còn thấy chính mình đáng ngờ: vừa rồi còn bệnh đến muốn gục, quay lưng đã "solo" xong một con SSS?
Ánh mắt bất giác dừng ở bụng. Hình như lúc nhắm mắt, bụng cậu đau dữ dội... phải không?
Giờ cảm giác ấy đã biến mất, khiến cậu cũng không chắc đó có phải ảo giác.
Quỹ đạo quỷ dị ở đường Hoa Cam, thành phố B, tan biến chỉ trong nháy mắt.
Khi quỷ vực cấp SSS vừa nhú lên, thiết bị dò quỷ của Hiệp hội đã chớp hai lần. Nhưng chưa kịp xác định, cái khí tức đáng sợ và quen thuộc ấy đã... biến mất.
Dòng dữ liệu trở về phẳng lặng. Dị năng giả trực ban nhìn bảng điều khiển, không giấu nổi ngạc nhiên.
Biến mất?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!