Triệu Văn: "..."
A này... cũng quá xui đi?
Anh ta khẽ liếc nhìn Thời Ngu, ánh mắt nhỏ đến mức khó nhận ra, cố tìm xem giữa trán cậu có hiện ra vệt đen hay dấu hiệu bị quỷ dị ám không. Nhưng chẳng thấy gì, đành ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.
Không ngờ trên đời còn có người xui tận mạng đến thế.
Chuyện cây mắc cỡ thì anh không biết, nhưng vụ "chuyển phát nhanh" lần trước thì chính anh đã đi theo Thời tiên sinh từ đầu tới cuối. Một vòng tuần tra mà liên tiếp gặp hai vụ quỷ dị, tính xác suất cũng cực kỳ thấp.
"Cái đó... Thời tiên sinh, nếu cậu không bị thương, thì có thể cần đăng ký lại giống những người khác." Triệu Văn ho khan giải thích, "Dù lần này sự kiện đã rõ ràng, là 'Quý Ông Giày Cao Gót' tập kích ác ý, nhưng vẫn phải ghi chép chi tiết."
"Được, cảm ơn."
Thời Ngu gật đầu, rồi nhìn sang một bên. Cậu thấy sau khi cứu được những người bị thương, đội viên của Hiệp hội Dị năng cũng đã bắt đầu tập hợp bên cạnh, chuẩn bị làm thủ tục.
Một buổi trưa dài lăn lộn, chờ đến khi xong hết hỏi cung và đăng ký tin tức, trời đã ngả tối. Mặt trời tắt hẳn, sắc trời sẫm xuống.
Thời Ngu xoa xoa giữa mày, vừa ngẩng đầu liền thấy Hàn Sở Dập, người vừa xử lý xong tàn dư quỷ dị, bước lại gần.
"Này, cậu không sao chứ?"
Thanh niên răng nanh với gương mặt sáng sủa liếc cậu một cái, ánh mắt lại có phần kỳ lạ.
Thời Ngu ngẩn ra: "Tôi không sao, sao vậy?"
Gia hỏa này chẳng phải mấy hôm trước vẫn bình thường với mình sao? Sao hôm nay lại kỳ quái thế?
Cậu vừa định hỏi thêm thì Hàn Sở Dập đã nghiêng đầu, hỏi thẳng với vẻ mặt khó hiểu:
"Cậu quen Tang ca từ khi nào vậy?"
"Cái gì cơ?"
Một dấu chấm hỏi to tướng hiện trong đầu Thời Ngu.
Chưa kịp phản ứng, Hàn Sở Dập đã chau mày, giọng bất mãn:
"Tang ca vừa nãy trong điện thoại còn hỏi thăm cậu."
" Tang Hoài Ngọc vừa nãy... hỏi thăm mình?"
Thời Ngu sững người. Phải mất nửa ngày cậu mới hiểu được ý trong lời Hàn Sở Dập.
Trong nháy mắt, tim cậu như rơi thịch một cái. Cậu chưa từng gặp Tang Hoài Ngọc, sao Tang Hoài Ngọc lại biết anh? Lại còn chủ động hỏi thăm nữa chứ.
Chỉ nghĩ đến việc, dưới lớp vẻ ngoài rực rỡ như ánh trăng kia, đối phương thực chất là một Tà Thần không rõ chân thân, da đầu Thời Ngu liền tê dại.
Cảm giác như trong câu hỏi kia còn vương mùi máu tươi. Thời Ngu bất giác nắm chặt tay —— lẽ nào Tang Hoài Ngọc đã phát hiện ra điều gì?
Cậu liếc nhìn Hàn Sở Dập, muốn tìm manh mối từ nét mặt cậu ta. Nhưng đối phương chỉ bày ra vẻ bực bội, khó chịu, chẳng có lấy nửa điểm thông tin hữu ích.
"Này, sao cậu không nói gì?"
"Chẳng lẽ vui đến ngây người?"
Hàn Sở Dập nhếch môi cười. Người nào từng gặp Tang ca đều sẽ bị gương mặt ấy làm kinh diễm. Huống chi Tang ca không chỉ có gia thế hiển hách, mà còn là dị năng giả duy nhất đứng trên đỉnh. Với hào quang ấy, ngay cả cậu ta– một thiên chi kiêu tử mắt cao hơn đầu – cũng khó tránh khỏi dõi theo Tang Hoài Ngọc.
Giờ thấy Thời Ngu đứng sững ra, Hàn Sở Dập liền cho rằng cậu cũng giống bao người trong hiệp hội, choáng váng trước thần tích kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!