Sau khi nhận được lời cảnh cáo từ Phong Mang, đạo diễn Vi tức đến mức mặt mày xanh mét:
"Nhà họ Sa dù sao cũng là danh môn trăm năm, là gia tộc giàu nhất Minh Thành, cổ đông lớn của Đài Truyền hình Minh Thành, có tư cách can thiệp vào chương trình. Nhưng nhà họ Phong là cái thá gì?"
"Chỉ là một tên tra nam số một Đường Thành mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của đài truyền hình Minh Thành sao?"
"Tôi nhổ vào!"
"Nếu ông ta dám kiện, tôi sẽ nhân cơ hội này tạo scandal thật lớn, để chương trình của chúng ta càng hot hơn nữa!"
Nói đến đây, ông ta dặn dò anh Đồng: "Tỷ suất người xem lại phá kỷ lục rồi, nhất định phải để Phong Chỉ nói thêm nữa!"
Anh Đồng vốn đã rất dày dạn kinh nghiệm, giả vờ quan tâm hỏi tiếp Phong Chỉ:
"Cô đối xử với bố cô như vậy, bố cô chắc tức giận lắm đúng không?"
Phong Chỉ đáp:
"Bố tôi bị gãy một chân, mặt cũng bị bỏng, hận tôi đến tận xương tủy."
"Ông ấy sai người bắt tôi lại, định đánh gãy cả hai chân để tôi không bao giờ đi lại được nữa."
"Mẹ tôi quỳ xuống cầu xin ông ấy đừng làm hại tôi, còn nói sẵn sàng ly hôn, từ bỏ quyền nuôi tôi."
"Bố tôi nói ông ấy có thể không làm hại tôi, nhưng phải đưa tôi vào bệnh viện tâm thần."
"Mẹ tôi hết cách, đành đồng ý."
"Nhưng mẹ lại âm thầm hứa với tôi, bà nhất định sẽ đến tìm tôi rồi đưa tôi rời khỏi nơi đó."
"Tôi chờ mãi, vẫn không thấy mẹ đến, tôi biết chắc bà đã gặp chuyện chẳng lành nên mới không thể đến tìm tôi."
Khán giả nghe đến đây thì lòng thương xót với mẹ của Phong Chỉ và sự phẫn nộ với bố cô đã lên đến đỉnh điểm.
"Má ơi! Tôi đã nghi rồi, làm gì có ai lại đưa con gái mới 10 tuổi vào bệnh viện tâm thần chứ. Hóa ra là do ông bố cặn bã!"
"Tôi tuyên bố, bố của tiểu tiên nữ chính là tra nam số một thiên hạ!"
"Tiểu tiên nữ thật đáng thương, lại gặp phải ông bố cặn bã như vậy…"
"Đáng tiếc thật, tên tra nam đó mạng lớn, không c.h.ế. t nổi…"
"Vẫn chưa ai tra ra bố của tiểu tiên nữ là ai à?
"… Lúc này, Phong Chỉ nói rất nghiêm túc:"Cho nên tôi không phải người bị bệnh tâm thần, là bố tôi hãm hại tôi."
"Khi đó tôi mới 10 tuổi, không chống lại được, nên bị bắt đi."
"Nhưng bây giờ tôi đã mạnh rồi, sẽ không thua ai nữa."
Cô thở dài:
"Nhưng tôi đã trên 18 tuổi rồi, phải chịu toàn bộ trách nhiệm hình sự, không thể tùy tiện g.i.ế. c người được nữa."
Khán giả: "…
"Này, dù cô 10 năm trước không bị bệnh, thì giờ rất có thể đã bị rồi đó! Người bình thường không ai suy nghĩ kiểu này đâu! Tại sao lại tiếc nuối vì không được tùy tiện g.i.ế. c người chứ? Lúc này, Sa Tuyệt mở miệng:"Tiểu Chỉ à, tuy tinh thần em có vẻ bình thường, nhưng anh nghĩ có thể em đang mắc chứng trầm cảm nặng."
Hạt Dẻ Rang Đường
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!