Chương 2: (Vô Đề)

Phong Tư Nặc sững người, đến khóc cũng quên mất, chỉ trừng mắt nhìn Phong Chỉ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Tại sao Phong Chỉ lại đánh cô ta?

Dựa vào cái gì mà dám đánh cô ta?

Phong chỉ thực sự dám ra tay với cô ta sao?!

Cô ta đã sống ở nhà họ Phong bao nhiêu năm, được mọi người trong nhà cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Đừng nói đến bị tát, đến một câu nặng lời cũng chưa từng nghe.

Vậy mà Phong Chỉ vừa mới từ viện tâm thần trở về lại dám thẳng tay đánh cô ta?

Loạn rồi!

Thật sự là loạn hết cả rồi!

"Cô… cô đánh tôi…"

Mãi đến hơn mười giây sau, cô ta mới phản ứng lại được, môi run rẩy phát ra âm thanh.

"Cô nói tôi đánh cô, thì tôi đánh. Không thì cô nói dối." Phong Chỉ cúi đầu nhìn cô ta, giọng điệu dửng dưng như chuyện đương nhiên.

"Cô cũng đã nói lần thứ hai là sẽ rời khỏi nhà họ Phong, còn nói là đi ngay lập tức. Vậy còn đứng đây làm gì?"

"Đi đi chứ."

Phong Tư Nặc lại một lần nữa sững sờ:

"…

"Người phụ nữ này có vấn đề à? Đến cả con heo còn biết cô ta chỉ nói cho có, là để người khác giữ lại mình. Bình thường người khác sẽ phải an ủi, dỗ dành, cầu xin cô ta đừng đi mới đúng. Sao người phụ nữ này lại không biết quy tắc ứng xử gì hết?! Cô ta quay sang Bà cụ Phong, nước mắt rơi như mưa, dáng vẻ đáng thương:"Bà ơi, cháu đi khỏi nhà họ Phong không sao cả… chỉ là… chỉ là cháu không nỡ rời xa bà thôi… hu hu hu…"

Bà cụ đã tức đến phát điên, một tay đỡ lấy Phong Tư Nặc, một tay giơ gậy chỉ thẳng vào Phong Chỉ, giận dữ quát lớn:

"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đuổi con điên này ra khỏi nhà!"

Quản gia bước tới, giọng vẫn giữ phép lịch sự:

"Đại tiểu thư, mời cô rời khỏi nhà họ Phong ngay lập tức."

"Đây là nhà của tôi, tại sao tôi phải rời đi?

"Phong Chỉ hỏi lại. Hạt Dẻ Rang Đường"Ông không phải người nhà họ Phong, lấy tư cách gì đòi đuổi tôi?"

Quản gia lúng túng:

"Tôi chỉ đang thi hành lệnh của Lão phu nhân. Lão phu nhân là trưởng bối của cô, cũng là chủ nhà, có quyền yêu cầu cô rời đi."

"Tôi và bà đều là người nhà họ Phong. Bà có quyền đuổi tôi, thì tôi cũng có quyền không đi."

"Quyết định của tôi là không đi."

Sắc mặt quản gia tối sầm lại:

"Nếu vậy, tôi buộc phải cưỡng chế đưa cô ra ngoài."

Ông ta ra hiệu cho hai người giúp việc nữ đứng cạnh:

"Hai người, mời đại tiểu thư ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!