Chương 18: (Vô Đề)

"Thiếu gia, ngài mau rời đi thì hơn."

Một người giúp việc khẽ khàng khuyên nhủ.

"Người mà ngài đang đối mặt bây giờ không phải em gái ngài, mà là một bệnh nhân tâm thần, cô ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì."

"Ngài là người bình thường, không cần thiết phải tính toán với người bị tâm thần."

"Gặp người điên thì bỏ chạy là lựa chọn đúng đắn của người bình thường, chẳng ai cười nhạo ngài vì chuyện đó đâu."

"Ngài là tổng giám đốc Tập đoàn Phong thị, tuyệt đối không thể để bị thương dưới tay cô ta…

"Phong Cương vẫn còn lý trí, biết rõ trong ba mươi sáu kế thì chạy là thượng sách. Nhưng… Anh quay sang nhìn Phong Tư Nặc, trong mắt thoáng hiện vẻ áy náy:"Nặc Nặc…

"Phong Tư Nặc nước mắt giàn giụa nhìn anh, ánh mắt như đang van xin anh ở lại liều mạng với Phong Chỉ. Dù sao cô ta cũng đâu có quan hệ m.á. u mủ gì với mấy anh em nhà họ Phong, người c.h.ế. t thì người chết, miễn không phải mình."Thiếu gia, đi mau."

Quản gia Lưu cũng lên tiếng khuyên nhỏ, "Đại tiểu thư tuy đầu óc không bình thường, nhưng nói được làm được."

"Cô ấy đã nói muốn bắt ngài, e rằng thật sự không phải đùa."

"Ngài cứ đi trước, gọi thêm người đến, đến lúc đó bắt lại đại tiểu thư cũng chưa muộn…

"Phải rồi. Giữ được mạng, mới mong có ngày phục thù."Được rồi Nặc Nặc, anh đi gọi người. Em chịu khó nhịn một chút, lát nữa anh quay lại cứu em.

"Nói xong, Phong Cương liền bước nhanh về phía cầu thang. Đám người giúp việc lập tức ưỡn ngực, đứng chắn hành lang, cố gắng tranh thủ thời gian cho đại thiếu gia chạy thoát. Thế nhưng, Phong Chỉ lấy từ trong túi ra một vật gì đó, ném thẳng về phía Phong Cương."Bộp" một tiếng.

Phong Cương bị ném trúng, ngã sóng soài xuống đất.

Mọi người quay đầu nhìn lại, rồi đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Đại thiếu gia bị một quả… cầu sắt đập trúng đầu?

May là quả cầu đó chỉ to cỡ quả trứng gà, khoảng cách lại không xa lắm, nếu không… e là cái đầu của đại thiếu gia chẳng giữ nổi.

Nói đi cũng phải nói lại, cái túi xách mà đại tiểu thư điên kia đeo bên mình thật là chứa đủ thứ vũ khí kỳ quặc…

Bảo sao cô lúc nào cũng đeo theo một cái túi to như vậy…

Khi mọi người còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ, Phong Chỉ đã chen qua đám đông, bước đến bên cạnh Phong Cương, một chân đạp lên gáy anh.

Sau đó cô lôi ra một chiếc điện thoại cũ kỹ từ mười năm trước, bấm gọi một số.

"A lô, viện trưởng à, anh tôi có dấu hiệu bất ổn tâm thần, cần phải điều trị."

"Anh lập tức cho người đến đón anh ta đi."

"Tôi đã khống chế được rồi."

"Trước tiên nhốt một tháng, nếu chưa khỏi thì tiếp tục trị."

"Yên tâm đi, anh cứ gửi kết quả khám sức khỏe của anh qua đây, tôi kê cho anh một đơn thuốc, đảm bảo khỏi hẳn…

"Gọi xong, cô thu điện thoại lại, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kinh hãi của mọi người đang đổ dồn về phía mình. Bình thường cô sẽ không quan tâm ánh mắt của người khác. Nhưng ánh mắt của những người này… quá kỳ quái. Cô thuận miệng hỏi một câu:"Sao lại nhìn tôi như vậy?"

Tất cả mọi người đều che miệng, hoảng sợ lắc đầu lia lịa.

Ngay cả Phong Tư Nặc cũng cắn chặt môi, nín thở không dám phát ra một tiếng động.

Đó là bệnh viện tâm thần đấy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!