Chương 178: (Vô Đề)

An Như Mộng với cuộc sống hiện tại rất hài lòng, chỉ tiếc nuối duy nhất là bà vẫn chưa khôi phục được ký ức.

Nhưng bà cũng không phải hoàn toàn mất trí nhớ.

Trong đầu bà thường xuất hiện những mảnh ký ức xa xưa, chỉ là rời rạc, mơ hồ, không rõ ràng.

Phong Chỉ từng đưa bà đi kiểm tra.

Não bộ bà do từng bị chấn thương, nên vẫn tồn tại hiện tượng chảy m.á. u nhẹ hoặc dây thần kinh bị chèn ép, sau điều trị thì lúc tốt lúc xấu, không thể chữa khỏi hẳn.

Phong Chỉ vẫn kiên trì châm cứu cho bà.

Sa Tuyệt cười khẽ:

"Dì luôn rất kính trọng và ngưỡng mộ mẹ của mình. Vì công việc bận rộn, cha mẹ dì thường để dì ở nhà một mình.

Dì chưa bao giờ trách họ, chỉ là những lúc thấy cô đơn, dì thường nghĩ giá mà mình có anh chị em thì tốt biết bao.

Vậy nên dì mới kết hôn sớm như thế, lại yêu thích trẻ con, luôn mong trong nhà lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt…"

"Thì ra là vậy." An Như Mộng lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt, mở nắp, nhìn tấm ảnh đen trắng nhỏ xíu bên trong, đôi mắt đỏ hoe:

"Nếu dì có thể khôi phục ký ức thì tốt rồi…

Như vậy dì sẽ không quên đi những hồi ức quý giá ấy…"

"Mẹ đừng lo." Phong Chỉ vỗ n.g.ự. c bảo đảm:

"Trí nhớ của mẹ vẫn còn hy vọng khôi phục, con nhất định sẽ giúp mẹ lấy lại."

"Ôi, con gái nhỏ của mẹ sao mà đáng yêu thế này!" An Như Mộng cất đồng hồ đi, lập tức ôm chặt Phong Chỉ, dán dán, dụi dụi, dán dán, "Có được một cô con gái như Tiểu Chỉ, mẹ thật sự quá hạnh phúc rồi!"

Phong Chỉ lúc này giống hệt chú mèo nhỏ được vuốt ve đến sung sướng, gương mặt ngoan ngoãn, tràn đầy hưởng thụ.

Tiểu Bạch âm thầm trợn trắng mắt.

Lại nữa rồi…

Hai mẹ con này lại nữa rồi...

Cứ vài phút là phô bày tình cảm một lần, sợ thiên hạ không biết họ mẹ con tình thâm chắc?

Tất nhiên, cậu tuyệt đối không phải vì bản thân từ nhỏ đã bị cha mẹ bán đi mà ghen tị với họ.

Chỉ cần có anh trai là đủ rồi…

Tóm lại, bữa cơm này mọi người đều ăn rất vui vẻ.

Sau bữa ăn.

Sa Tuyệt hỏi:

"Dì và Tiểu Chỉ có muốn đến quán bar thư giãn một chút không?

Yên tâm, cháu dẫn đi chắc chắn là bar đàng hoàng, không có chuyện gì đâu."

"Quán bar?" Mắt Phong Chỉ lập tức sáng rỡ, hai nắm tay nhỏ chống dưới cằm, hưng phấn reo lên:

"Có phải loại chỗ người lớn không cho trẻ con vào, đèn xanh đỏ lập lòe, ăn chơi trác táng, trai gái si tình oán hận, loạn bát nháo như trên phim không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!