"Bốp! Bốp! Bốp!"
"Đồ điên, mau mở cửa! Trả kim cương lại cho tôi!"
"Nếu không trả, hôm nay tôi liều mạng với cô!"
Phong Chỉ còn chưa kịp tỉnh ngủ, thì Phong Tư Nặc đã đập cửa phòng cô "bốp bốp bốp", tiếng la hét vang vọng khắp biệt thự.
Phong Chỉ ngáp dài, lười biếng kéo cửa ra: "Có chuyện gì vậy?"
Phong Tư Nặc lập tức túm lấy cổ áo cô.
Túm hụt.
"Trả lại kim cương cho tôi!"
Phong Chỉ nghiêm túc nói: "Tôi đã nói rồi, đó không phải là kim cương của cô."
"Sao cô lại thích nói dối như thế?"
"Nếu không có ai dạy cô, vậy thì tôi sẽ chịu khó một chút, đích thân dạy cô."
Phong Tư Nặc theo phản xạ nuốt nước bọt, lùi lại hai bước:
"Cho dù cô nói tôi nói dối, thì tôi vẫn cứ nói, viên kim cương đó là của tôi!"
"Cô giỏi thì đánh c.h.ế. t tôi đi!"
Phong Chỉ không vội "dạy dỗ" cô ta, mà hỏi một chuyện khác:
"Còn bức tranh treo cùng với viên kim cương trên tường đâu rồi?"
Phong Tư Nặc suy nghĩ một lúc, trên mặt hiện lên vẻ khinh bỉ:
"Ồ, cô nói cái bức tranh rách nát kia à? Tôi đốt rồi."
Gương mặt vốn luôn vô cảm của Phong Chỉ, lúc này như bị rút hết màu sắc, chậm rãi trở thành trắng đen lạnh lẽo không chút sinh khí.
"Cô đốt ở đâu?"
Phong Tư Nặc: "Ngay tại đây. Vừa gỡ xuống là tôi đốt luôn…"
Bốp!
Một cái tát nặng nề giáng xuống má trái cô ta.
Nặng đến mức thân thể cô ta xoay hẳn nửa vòng sang phải.
"Phạt thứ nhất, cô dám nói kim cương của tôi là của cô."
Gò má đau như bị kim đ.â. m lửa đốt…
Còn chưa kịp hoàn hồn.
Bốp!
Má phải lại thêm một cái tát nữa.
Nặng đến nỗi cơ thể cô ta xoay hẳn nửa vòng sang trái, đối mặt lại với Phong Chỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!