Phòng livestream náo loạn.
Vô số người hét lên đầy kinh ngạc:
[Trời ơi, 266 vạn? Dù chỉ nhận được một nửa cũng đã là 133 vạn rồi, nếu tôi có từng đó tiền thì nghỉ làm về hưu sớm luôn cho rồi!]
["Dì già 18 tuổi
"? Thật là dì chứ không phải chú già hả? Rất hiếm khi có người cùng giới tặng hàng vạn quà cho nữ streamer đấy nhé!] [Ôi trời, mới đăng ký chưa đầy một tiếng? Đúng là chân ái.] [Bảo sao"Phong tiên nữ
"lại có thể coi tiền như rác! Một mình kiếm tiền nhẹ như không, căn bản không cần bận tâm đến tiền bạc…] [Nói thế là xem thường Phong tỷ tỷ nhà tôi rồi đấy! Chị ấy là người có thực lực, không thì sao có nhiều người sùng bái đến thế…] … Người phụ nữ xinh đẹp thấy cư dân mạng bàn luận về mình, suy nghĩ một chút, rồi gửi một biểu cảm"ngại ngùng đáng yêu
": [Tôi thật sự là một"dì già
"chứ không phải ông chú gãi chân đâu nhé! Tại tôi quá thích Tiểu Chỉ nên mới đến ủng hộ cô ấy trong phòng livestream. Tiểu Chỉ không biết tôi là ai đâu.] Nói xong, bà rời khỏi phòng livestream, đi đón con. Bà đến trường mẫu giáo lúc hơn năm giờ một chút. Nhưng hai đứa trẻ đã bị ông bà nội cử người đến đón từ sớm. Bà bất lực thở dài:"Bọn trẻ ở nhà ông bà vài ngày, không biết đã bị dạy dỗ thành thế nào nữa rồi…"
Cô giáo mầm non lộ vẻ khó xử, do dự một lát rồi hạ giọng nói:
"Vương phu nhân, trưa nay, ông bà nội của Đông Đông và Bắc Bắc lại cử người đến đưa cơm trưa, nhất quyết không cho hai bé ăn đồ ở trường."
"Dù việc này không nghiêm trọng lắm, nhưng quy định của trường là trẻ phải ăn trưa tại trường. Nếu các bé bị nôn ói hay tiêu chảy thì rất khó xác định nguyên nhân."
"Các bạn nhỏ khác thấy vậy cũng đòi mang cơm từ nhà, làm ầm lên không chịu yên."
"Cô xem chuyện này…"
"Xin lỗi, xin lỗi!" Người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu liên tục, vẻ mặt đầy áy náy.
"Tôi sẽ dạy lại hai đứa nhỏ đàng hoàng, tuyệt đối không để chúng ăn cơm nhà đem đến ở trường nữa."
Bà nghĩ đến sự cố chấp của ông bà nội, liền bổ sung:
"Cùng lắm là tôi đến trước cổng trường vào giờ trưa để canh, không cho người nhà chồng mang cơm vào nữa."
Cô giáo mầm non hé miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ lịch sự đáp:
"Vậy thì phiền cô quá."
Sau đó, cô giáo nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi, âm thầm lắc đầu.
Vương phu nhân là người tốt, cũng rất có tâm trong việc dạy dỗ con cái.
Chỉ tiếc, địa vị của cô ấy trong nhà họ Vương quá thấp, hoàn toàn không đủ tiếng nói để quyết định bất kỳ chuyện gì.
Lần này e rằng cũng thế thôi…
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi vào chiếc xe hơi cao cấp màu đen trông kín đáo.
Xe chạy được hơn mười phút thì rẽ vào một con ngõ yên tĩnh vắng người, dừng lại trước một căn tứ hợp viện có cổng lớn và nghiêm trang.
Bà xuống xe, ấn chuông cửa.
Cổng viện mở ra.
Người phụ nữ nhìn về phía người lính gác có mang súng, nói:
"Anh vào báo với ông cụ một tiếng, nói tôi đến đón bọn nhỏ.
"Đây là nhà của bố mẹ chồng của bà, trên lý thuyết cũng là nhà của bà. Nhưng bà và bố mẹ chồng xưa nay không hợp, có thể tránh gặp là tránh. Hai người già cũng chẳng thích bà: chê bà lai lịch không rõ, mất trí nhớ, mặt lại có sẹo, còn không biết điều, không biết nghe lời – nên cũng chẳng muốn nhìn thấy bà. Người lính vào thông báo. Hai phút sau trở ra:"Lão thủ trưởng nói hai vị thiếu gia tối nay sẽ ngủ lại đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!