"Mười năm không gặp, mày vẫn vô lễ như xưa, gặp trưởng bối cũng không biết chào hỏi, xem ra An Như Mộng không dạy dỗ được mày, viện tâm thần cũng không dạy nổi mày."
Bà cụ Phong – gầy gò đen nhẻm, tay chống gậy, mặc sườn xám tối màu, trên người đầy châu báu, ngồi chính giữa ghế sofa như một vị thái hậu, hoàn toàn không giấu nổi vẻ ghét bỏ đối với Phong Chỉ.
"Nếu không vì có hôn ước, loại con rác rưởi vô phương cứu chữa như mày, cả đời cũng không xứng bước chân vào nhà họ Phong."
Phong Chỉ mặc đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, trước n.g.ự. c thêu dòng chữ "Viện Tâm thần Thanh Sơn", đứng dưới chùm đèn pha lê, không nghe bà cụ nói gì, chỉ nhìn quanh quất:
"Mẹ tôi đâu?"
Bà cụ lạnh nhạt đáp:
"Sáng nay bố mẹ mày đến Đế Đô dự hoạt động từ thiện, vài hôm nữa mới về Đường Thành."
"Họ dặn mày sau khi về nhà thì học tập theo Nặc Nặc, làm một đứa trẻ ngoan hiếu thảo."
"Ba anh trai mày cũng đang bận việc bên ngoài, chưa biết khi nào về."
"Trước tiên, để mày làm quen với em gái mày – Tư Nặc.
"Phong Tư Nặc vẫn ngoan ngoãn tựa vào người bà cụ Phong, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho bà. Nghe đến đây, cô ta mới e dè lên tiếng:"Chị thật xinh quá… còn xinh hơn em nhiều…
"Làn da trắng như sứ. Đôi mắt sáng trong như mèo. Dáng người cao ráo. Khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, sống mũi cao và đôi môi đỏ như hoa hồng, không cần trang điểm cũng đã cực kỳ xinh đẹp. Ngay cả cô ta, người từ bé đến lớn luôn là hoa khôi trường học, cũng thấy ghen tỵ vài phần. Phong Chỉ thu ánh mắt lại, liếc Phong Tư Nặc một cái:"Tôi đúng là xinh hơn cô nhiều thật."
Ánh mắt Phong Tư Nặc thoáng lóe lên vẻ tức giận:
"…
"Người phụ nữ này mới về đã dám chống đối cô ta? Cô ta sẽ cho Phong Chỉ biết hậu quả của việc đắc tội với mình. Vì thế cô ta chớp chớp đôi mắt to, nép sát vào lòng bà cụ, giọng run run:"Chị ơi, nghe nói hồi nhỏ chị từng định thiêu c.h.ế. t bố nên mới bị đưa vào viện tâm thần… chuyện đó có thật không?
"Người giúp việc trong nhà đều là người mới làm mười năm gần đây, không ai biết chuyện cũ. Đột nhiên nghe Phong Tư Nặc nói vậy, họ chấn động đến trợn tròn mắt. Đại tiểu thư nhìn thanh tao nhã nhặn thế kia, hoàn toàn không giống người có thể làm ra chuyện đó… Nhưng câu trả lời của Phong Chỉ lại khiến tất cả sốc nặng."Thật đấy.
"Phong Tư Nặc cười thầm trong bụng. Đúng là điên, đến che giấu cũng không biết. Cô ta vỗ ngực, làm bộ sợ hãi:"Bố tốt như vậy, sao chị lại muốn thiêu c.h.ế. t bố?"
Phong Chỉ: "Vì ông ta đánh…"
Bà cụ hét lớn cắt ngang lời cô:
"Mày hối hận chưa?"
Phong Chỉ ngơ ngác:
"Hối hận gì cơ?"
Bà cụ: "Hối hận năm xưa suýt chút nữa thiêu c.h.ế. t bố mày đó!"
Phong Chỉ: "Có chứ.
"Bà cụ vừa đắc ý định giáo huấn thêm vài câu… Thì nghe Phong Chỉ nói đầy tiếc nuối:"Hối hận vì lúc đó tôi không đóng chặt cửa sổ lại hoặc đặt vài tảng đá nặng bên dưới. Như vậy thì bố sẽ không thể nhảy cửa sổ thoát ra, và tôi cũng đã không phải xa mẹ lâu đến thế.
"Không gian c.h.ế. t lặng. Ánh mắt người giúp việc nhìn Phong Chỉ bắt đầu nhuốm đầy sợ hãi. Bà cụ tức đến đỏ bừng mặt, giọng run lên:"Mày… mày mày mày cái đồ không biết hối cải…"
Phong Tư Nặc vội vã vỗ nhẹ n.g.ự. c bà cụ Phong, dịu giọng an ủi:
"Bà ơi, bà đừng tức giận, chị chỉ nói thế trong lúc giận thôi, trong lòng chắc chắn không nghĩ vậy đâu…"
Phong Chỉ nghiêm túc:
"Cô nói sai rồi. Tôi đúng là nghĩ vậy thật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!