Chương 12: (Vô Đề)

Cô cuống quít muốn nói cho anh hiểu tình yêu là thật, lời dỗi là giả, chỉ cần anh chịu nghe cô, cô sẵn sàng nghe anh làm trăm ngàn việc, bao gồm…… buông tha cừu hận.

Anh xoa xoa cổ tay nhìn cô một lúc lâu, thở dài."

Phương Hựu Huyên, cô không bao giờ chịu nhận thua phải không?"

"Em……" Anh nói làm cô nghẹn lời, đây là lần đầu tiên cô phát hiện tài ăn nói của mình tệ đến vậy.

"Dù có chịu hay không thì lần này cô thua chắc rồi."

Lệ Bình đi vòng qua cô đến chiếc xe đỗ ven đường.

Hựu Huyên nhìn theo bóng anh, nhìn Hựu Đình cười vui vẻ đợi Lệ Bình đến gần cô ta, ôm eo cô ta cùng ngồi vào xe.

Thua chắc rồi…… Thì ra cô thua chắc rồi?

Kiệt sức, chiếc dù trên tay cô bị gió thổi bay, lăn vài vòng rồi nằm chơ vơ trên vỉa hè.

Cô muốn đi nhặt nhưng lại vấp ngã, lại một trận gió thổi qua, cô trơ mắt nhìn dù bay đi, gãy nát, cô cũng như chiếc dù của mình, tan nát, cô và tình yêu của anh, tan nát……

Lần đầu tiên cố gắng theo đuổi tình yêu, cô chỉ nhận được sự lạnh nhạt của anh.

Tất cả mọi người không hiểu cô, không sao cả, cô chỉ để ý Lệ Bình có hiểu cô hay không.

Hôm nay, cả nhà tổ chức sinh nhật cho Lệ Bình, cô không theo vào mà lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ Chu gia, chăm chú nhìn cảnh náo nhiệt trong phòng, hệt như nhiều năm trước kia.

Lệ Bình nói, vào cái đêm Noel đó, anh yêu phải cô bé bán diêm.

Xem, cô ăn ý với anh biết bao? Cái đêm rét lạnh đó cô cũng nghĩ mình chính là cô bé bán diêm.

Tối nay, cô lại thèm sự ấm áp, thèm một đôi tay to kéo cô vào phòng, dùng khăn lau khô mái tóc sũng nước.

Cô đợi ngoài cửa sổ thật lâu, Lệ Bình không quay đầu lại, không phát hiện bóng cô bên khung cửa, thở dài, đùi cô lại đau, cô ngồi xổm xuống, lọt thỏm giữa những bông hoa cửu trọng cát sau lưng.

Ánh trăng thực viên, viên đắc tượng cái kia bọn họ ở thanh cảnh nông trường ban đêm, đêm đó, cô cười hỏi:"Nếu ta hôn ngươi, ngươi có thể hay không lập tức đem ta thăng chờ?"

Cô chính là nói nói, hắn người này rất nặng kế hoạch, nói muốn một ngàn năm trăm cái thích mới có thể đổi một cái yêu, cô liền nhận mệnh tin tưởng, thế nào cũng phải đợi đến hai mươi hai tuổi năm ấy mùa thu, cô mới có thể đợi đến hắn một tiếng ta yêu ngươi, về phần hôn môi, đó là quá tình yêu sau mới có thể việc làm.

"Thăng chờ thành cái gì?"

Hắn hỏi.

"Tình nhân."

"Ta không đụng vào vị thành niên thiếu nữ." Hắn nói được chắc như đinh đóng cột, sau đó không hề thương lượng, thực không lãng mạn, đem cô đẩy ra.

"Ta đã năm mãn mười tám tuổi."

Cô tranh cãi.

"Ta đối trưởng thành định nghĩa là hai mươi hai tuổi.

"Hắn là lão cũ kỹ thêm cấp ba. Cô không vừa lòng quay mặt, sau đó ở hắn bất ngờ không kịp phòng gian, nhanh chóng quay đầu, ở hắn môi gian thiếp thượng một cái hôn môi. Nụ hôn này có chút vội vàng, thậm chí không thể gọi là hôn nữa, nhưng cô chạm tới cánh môi mềm mại của anh, đáy lòng cô vương đầy hơi thở anh. Lệ Bình vừa thẹn vừa tức hỏi:"Cô làm gì vậy hả?"

Cô cười hớn hở trả lời,"Anh không biết sao? Đây gọi là "bá vương ngạnh thượng cung" (~chỉ ép buộc người khác làm việc gì đó), tuyệt thật, em thích cảm giác này."

Từ lần đó về sau, anh thường gọi cô là "Kẻ không biết nhận thua", có ai ngờ, đến cuối cùng, "không biết nhận thua

"trở thành cụm từ mà anh dùng để lên án cô. Tiếng bước chân kéo cô trở về hiện thực, chú Chu và Lệ Bình tiễn gia đình"ba cô và 2 mẹ con Hựu Đình

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!