Chương 6: Hôm nay chỉ còn lại có một phần công việc

Có lẽ hết thảy chỉ là quay lại vị trí ban đầu, Phó Chân nghĩ.

Nếu lúc trước mình không có bị Phó Đình đón về Phó gia, hiện tại cũng không có sinh hoạt như vậy, cũng không đến nỗi bị đánh gãy chân, xem như đây là báo ứng khi mình có hai mươi năm hưởng thụ cuộc sống của hào môn thế gia.

Mặt trời mùa đông thật dịu dàng và ấm áp, vô số bụi bậm bay lơ lửng dưới ánh mặt trời, Giang Hằng Thù mặc một thân quàn áo lao động màu xanh, trên đầu đội nón bảo hộ màu vàng, ở công trường tràn đầy bụi bặm khiêng bao cát, động tác của hắn sạch sẽ lưu loát, đốc công ở nơi xa nhìn hắn, nhịn không được gật đầu.

Thời điểm Vương Đồng đi vào công trường nhìn đến là một màn này, hắn nâng tay lên xoa xoa đôi mắt, quả thực không thể tin được những gì mà mình đã nhìn thấy.

Mẹ của con ơi!

Vương Đồng dùng ngữ khí khoa trương nhất, đi đến phía sau Giang Hằng Thù, một cái tát chụp ở trên vai Giang Hằng Thù, hỏi hắn:

"Lão đại anh thật là tới chỗ này dọn gạch!"

Giang Hằng Thù ừ một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt mà dò hỏi: Làm sao vậy?

Vương Đồng vừa muốn mở miệng đem Giang Hằng Thù trào phúng một phen, đốc công đi thư thả hướng về phía Giang Hằng Thù, thân thiết mà kêu hắn: Tiểu Giang a.

Giang Hằng Thù buông bao cát trong tay, vỗ vỗ lòng bàn tay bụi đất, hướng đốc công hỏi:

"Bao tổng, có chuyện gì sao?"

Bao tổng nhìn thoáng qua Vương Đồng đứng phía sau Giang Hằng Thù, Bạn của cậu.

Giang Hằng Thù gật gật đầu.

Bao tổng ừ một tiếng, ánh mắt dừng lại giây lát trên đồng hồ của Vương Đồng, sau đó làm như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt, cười với Giang Hằng Thù rồi nói:

"Bên thành New world Mall còn thiếu vài người, ngày mai cậu qua bên kia làm, mỗi ngày tiền công tôi cho nlcaauj thêm 30."

Giang Hằng Thù đồng ý: Được Bao tổng.

Bao tổng gật gật đầu, giơ tay vỗ vỗ bả vai Giang Hằng Thù, cổ vũ hắn nói: Cố làm việc cho tốt, sau đó xoay người tìm một cái công nhân khác.

Sau khi Bao tổng rời đi, Giang Hằng Thù đem bao cát trên mặt đất khiêng lên, hướng về phía bê tông ở phía Tây.

Vương Đồng đi theo phía sau Giang Hằng Thù, trong miệng lải nhải cái không ngừng, thập phần khó hiểu hướng Giang Hằng Thù dò hỏi:

"Lão đại anh rốt cuộc nghĩ gì vây? Anh hiện tại đi làm cái gì cũng có thể kiếm nhiều tiền hơn là đi dọn gạch a."

Giang Hằng Thù chỉ cảm thấy có một con ruồi ở bên tai mình vo ve không ngừng, hắn hơi hơi nhăn mày, chịu đựng không nói gì.

Thật sự bị Vương Đồng ồn ào đến chịu không nổi, Giang Hằng Thù bình tĩnh nói:

"Tôi muốn đem cuộc sống ngắn ngủi này hiến dâng cho sự nghiệp tối cao", nhìn bộ dạng hắn không giống như đang nói giỡn.

Dọn gạch?

Vương Đồng hỏi.

Giang Hằng Thù gật đầu.

Vương Đồng hô một tiếng:

"Thôi đi, lão đại anh có phải uống phải rượu giả hay không, làm cái gì chẳng được cứ phải một hai tới chỗ này dọn gạch, anh nói một chút đây là việc mà một lính đánh thuê cao cấp như anh nên làm sao?"

Giang Hằng Thù nghiêng đầu nhìn Vương Đồng liếc mắt một cái, hướng hắn hỏi: Tôi đây nên làm gì?

Cứu vớt thế giới a! Vương Đồng nói như thể đây là chuyện hiển nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!