Sau khi xem mặt trời mọc xong, liền đến một nhà ăn, nơi đây có cung cấp bữa sáng, có thể ăn tại chỗ hoặc gói về. Bởi vì bọn họ đến quá sớm nên trong nhà ăn còn chưa có ai, bữa sáng cũng không được phong phú cho lắm.
Giang Hằng Thù trực tiếp tìm một cái ghế dựa gần vị trí có cửa sổ ngồi xuống, sau đó để Phó Chân ngồi lại đó chiếm chỗ, Giang Hằng Thù đi đem bữa sáng lấy lại đây, Phó Chân đánh ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa kính, vừa lúc nhìn thấy Tần Chiêu mang theo Đường Loan Loan từ trong nhà ăn đi ra.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt của Tần Chiêu xanh mét mang theo Đường Loan Loan đi xuống núi, mà giám đốc của nơi này đang đưa hắn đến cuối con đường lát bằng đá cuội, Tần Chiêu xoay người, trên mặt giống như còn mang theo tức giận chưa tan.
Giang Hằng Thù đã trở lại, hắn đem bữa sáng đưa đến trước mặt Phó Chân, thấy Phó Chân vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ, liền cũng quay đầu nhìn thoáng qua, hắn nhẹ giọng mở miệng nói: "Hắn đang nói tôi sẽ không bao giờ đến chỗ của các người nữa."
Phó Chân đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Giang Hằng Thù, trong ánh mắt giống như có ngôi sao nhỏ đang lóe lên, hỏi hắn: "Anh biết môi ngữ?"
Giang Hằng Thù gật đầu, rụt rè nói: "Biết một chút."
"Anh lại đi lấy thêm một phần, nếu em đói bụng thì ăn trước đi." Giang Hằng Thù vỗ đầu Phó Chân, hướng về khu tự chọn lại đi qua.
Ngoài cửa sổ cho dù Tần Chiêu nói cái gì, trên mặt giám đốc vẫn mang theo nụ cười, hắn nhìn theo Tần Chiêu cùng Đường Loan Loan đi xuống núi, lúc này mới trở lại bên trong khu suối nước nóng.
Giang Hằng Thù đã đem phần bữa sáng của mình bưng tới, hắn ngồi ở phía đối diện Phó Chân, hai người im lặng hưởng dụng bữa sáng phong phú, Phó Chân ăn một lát lại nhịn không được đánh ngáp một cái, hướng Giang Hằng Thù nói: "Tí nữa về em phải ngủ bù một giấc."
Giang Hằng Thù ừ một tiếng, "Cũng đừng ngủ lâu."
Sau đó không lâu, giám đốc hướng bên người Giang Hằng Thù đi tới, hướng Giang Hằng Thù dò hỏi: "Thiếu gia, ngài có yêu cầu gì sao?"
Giang Hằng Thù lắc đầu: "Không cần."
Giám đốc hơi khom lưng: "Có yêu cầu gì thiếu gia cứ việc kêu tôi."
Chờ đến giám đốc rời đi, Giang Hằng Thù liền hướng Phó Chân giải thích nói: "Một chút sản nghiệp nhỏ trong nhà."
Phó Chân gật đầu, cũng không có kinh ngạc gì nhiều, coi như Giang Hằng Thù nói cho hắn cả tòa núi Bạch Mi này đều bị nhà hắn mua hết, hắn cũng sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, dù sao đó cũng là Giang gia.
Sau khi hai người bọn họ trở lại phòng, Giang Hằng Thù liền nhận được một cuộc điện thoại, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua tên trên màn hình di động, hướng Phó Chân nói, "Em cứ đi ngủ trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại.", sau đó hắn đi ra ngoài ban công chỗ mà đêm qua nói chuyện với cha Giang.
Sau khi nhạn cuộc gọi, Giang Hằng Thù là kêu một tiếng: "Ông."
Giang gia gia ở bên kia điện thoại ừ một tiếng, tiếp theo ngữ khí nhẹ nhàng hướng Giang Hằng Thù hỏi: "Ông nghe mẹ con nói con tìm được đối tượng?"
"Vâng." Giang Hằng Thù ứng một câu.
Giang gia gia cười ha hả hỏi Giang Hằng Thù: "Đến tết mang về nhà cho ông xem đi?"
Giang Hằng Thù do dự một chút, hắn sợ trực tiếp đem Phó Chân mang về nhà thì Giang gia gia sẽ chịu không nổi, cho nên vẫn nói trước một câu dự phòng, hắn hướng Giang gia gia nói: "Em ấy có lẽ không giống với trong tưởng tượng của ông."
Giang gia gia rất là khai sáng nói: "Gia gia không phải người cổ hủ, không chú ý tới chuyện môn đăng hộ đối, có tiền hay không, không quan trọng, chỉ cần nhân phẩm tốt, được cháu trai của ông yêu thích là được."
Lời này thật ra có chút giống với lời bà Giang nói lúc trước.
"Em ấy là nam." Giang Hằng Thù nói.
"Nam liền nam ——" rất nhiều người giống nhau, thanh âm Giang gia gia vào lúc này đột nhiên dừng lại, ngay sau đó lại dùng một loại ngữ điệu không thể tin được hỏi Giang Hằng Thù, "Con nói là con thích nam nhân?"
Giang Hằng Thù nghĩ: "Cũng không tính nam nhân."
Giang gia gia đều bị hắn làm cho hồ đồ: "Con nói rõ ràng cho ông, rốt cuộc có phải nam nhân hay không?"
Giang Hằng Thù trầm mặc một lát, hỏi lại Giang gia gia: "Quan trọng sao?"
Nếu hiện tại Giang Hằng Thù đứng ở trước mặt gia gia, liền sẽ phát hiện đôi mắt Giang gia gia so với mắt trâu đều trừng lớn hơn, thanh âm trung khí của ông từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, đến nỗi tai của Giang Hằng Thù có chút tê dại: "Chuyện này chẳng lẽ không quan trọng?"
Giang Hằng Thù hướng Giang gia gia trả lời: "Con cho rằng cũng không quan trọng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!