Chương 43: (Vô Đề)

Phó Chân ngồi ở trên cửa sổ hoa hồng có lẽ cảm nhận được cảm xúc dao động của Phó Đình, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Đình, sau đó hướng hắn trêu đùa, nháy mắt, còn không đợi Phó Đình phản ứng lại, hắn liền nhảy xuống khỏi cửa sổ hoa hồng cao cao kia.

Phó Đình muốn đứng lên chạy tới đỡ hắn, chính là thân thể hắn như bị giam cầm tại trên ghế, hai tay của hắn như bị đóng đinh, hoàn toàn không cách nào động đậy.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ đệ ngã vào vũng máu, nhưng thật mau vũng máu liền biến mất, Phó Chân một lần nữa đứng lên, vết máu trên mặt cũng không thấy, bước chân hắn nhẹ nhàng như một tiểu tinh linh rời đi đại sảnh ầm ĩ này, biến mất dưới ánh nắng bên ngoài.

Qua một thời gian rất lâu, Phó Đình cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bên tai lại vang lên âm thanh cười đùa vui vẻ, Đường Loan Loan đứng ở trên đài, đưa lưng về phía nhóm phù dâu ném hoa cho các nàng, nháy mắt trong đại sảnh tràn ngập hân hoan.

Nhưng vui sướng đều là của người khác, không có bất cứ quan hệ nào đến bọn họ.

Các loại hoạt động đều kết thúc, yến hội sắp bắt đầu, các vị khách khứa ngồi trong sảnh ăn uống linh đình, người thì trò chuyện vui vẻ, người thì nói chúc mừng.

Ngay lúc này, Phó Kiến Sâm từ trên ghế đứng lên, hắn thấy Phó Đình cũng đứng lên theo hắn, chạy ra bên ngoài, một nhân viên công tác nhìn thấy bọn họ rời đi không khỏi hoảng sợ, chạy nhanh lại hỏi:

"Phó tiên sinh, ngài muốn đi đâu ạ? Đôi vợ chồng bọn họ còn chưa kính rượu cho ngài mà?"

Phó Kiến Sâm trầm mặc không nói gì, hắn vươn tay đẩy người này ra, bước ra phía bên ngoài đại sảnh, Phó Đình đi theo phía sau hắn, rất nhanh hai người liền biến mất khỏi yến hội này.

Có người để ý thấy hai người bọn họ rời đi, đoán rằng hai người bọn họ đi ra ngoài nói chuyện riêng, rất mau sẽ trở lại, nhưng đến khi đôi vợ chồng mới đến kính rượu, vẫn không thấy bọn họ quay lại.

Nhân viên công tác tìm bọn họ thật lâu, gọi điện thoại cũng gọi không được, khiến bọn họ nôn nóng như kiến bò trên chảo.

Bọn họ đem các trường hợp có thể phát sinh ngoài ý muốn nghĩ ra, cũng đã tìm được các biện pháp ứng phó, nhưng không ai nghĩ tới, ngày quan trọng nhất của đôi vợ chồng đột nhiên không thấy người thân.

"Ba ba cùng ca ca của tôi đâu?"

Đã đến lúc Đường Loan Loan phải đi kính rượu, cha mẹ Tần Chiêu cũng đã ngồi từ sớm, nhưng trước sau không thấy Phó Kiến Sâm lại đây, Đường Loan Loan cho rằng Phó Kiến Sâm quên mất việc này, liền tự mình lại đây tìm kiếm, kết quả lại thấy hai cái ghế không.

Nàng nghi hoặc dò hỏi các khách khứa ngồi bàn khác, hỏi xem ba ba cùng ca ca đang ở nơi nào, có người ngồi bên cạnh trả lời:

"Hai vị Phó tiên sinh hình như có việc quan trọng cần xử lý, tôi thấy họ đi rất vội."

Trong lòng Đường Loan Loan có chút không vui, bây giờ còn có việc gì quan trọng hơn hôn lễ của nàng, nhưng hôm nay là ngày vui của nàng nên trên mặt nàng vẫn duy trì mỉm cười khéo léo, hướng các vị khách mời nói:

"Đợi chút nữa tôi qua đây kính các vị một ly."

Tần Chiêu nhìn thấy Đường Loan Loan trở về một mình, hắn nhíu mày, hướng nàng hỏi: Chú Phó đâu?

Đường Loan Loan lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không rõ lắm, sau đó vươn tay chọc chọc cái mũi của Tần Chiêu: Anh còn gọi là chú.

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

Tần Chiêu hỏi nàng.

Đường Loan Loan nghiêng đầu nhìn thoáng qua các vị khách mời trong đại sảnh, khẽ thở dài một hơi, nói:

"Không đợi nữa, tiếp tục đi."

Vì thế phân đoạn kính rượu kế tiếp, cũng chỉ có cha mẹ Tần Chiêu ngồi ở phía trước, mà Phó Kiến Sâm từ đầu đến cuối đều không có xuất hiện, các khách mờ đều thực nghi hoặc, theo lý thuyết trừ khi cha mẹ bên vợ qua đời, hoặc mắc bệnh nặng mới không tới được, nhưng Phó Kiến Sâm vừa nãy còn ngồi ở chỗ kia, như thế nào lại đột nhiên đi mất?

Không lẽ nào Phó gia muốn phá sản?

Không thể nào, bọn họ không nghe thấy tin tức gì a.

Cha mẹ Tần Chiêu cũng không quá vừa lòng hành vi của Phó Kiến Sâm, cho dù có chuyện quan trọng như thế nào thì cũng không nên rời đi vào lúc này, nhưng mặc kệ thế nào, trên mặt bọn họ vẫn luôn duy trì nụ cười từ ái, nhìn nhi tử cùng con dâu.

Chỉ là trong nháy mắt, bọn họ đột nhiên cảm thấy Đường Loan Loan cũng không làm họ thích như lúc trước, nhưng vừa nghĩ tới nàng là con gái bảo bối của Phó Kiến Sâm, liền cảm thấy có thể chấp nhận được.

Không chỉ cha mẹ Tần Chiêu phát sinh thay đổi ấn tượng về Đường Loan Loan, các vị khách ở hiện trường cũng cảm thấy Đường Loan Loan không đẹp như lúc trước, nụ cười tươi cười cũng không điềm đạm đáng yêu như trước kia, bọn họ tự an ủi mình, có lẽ do nàng đã kết hôn đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!