Phó Chân trở lại phòng ngủ, đem ly sữa bò trên tủ đầu giường uống sạch, sau đó đi vào phòng tắm để tắm rửa, mới ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Sau khi Phó Chân rời đi không lâu, Giang Hằng Thù đang xử lý công vụ ở thư phòng nhận được điện thoại của bà Giang, lần này bà Giang không dò hỏi hắn khi nào về nhà, mà hỏi hắn:
"Hằng Thù a, mẹ nghe ông Tần nói, con mang theo bạn trai đi bệnh viện, hắn làm sao vậy?"
Giang Hằng Thù không biết vì cái nguyên nhân gì, không quá thích đi bệnh viện gia đình của chính bọn họ, có thể chữa ở bệnh viện thành phố thì sẽ chữa ở bệnh viện thành phố, trừ phi là bệnh không biết tên, hắn mới có thể lựa chọn điều trị ở bệnh viện Giang gia.
Nàng vừa rồi cũng gọi điện thoại hỏi vị bác sĩ khám cho Phó Chân, kết quả đối phương lại đi cãi nhau với nàng, lại còn hay nói gần nói xa, cuối cùng chẳng tiết lộ tí thông tin nào, bảo nàng tự đi hỏi Giang Hằng Thù.
Bà Giang vừa nghe nói thế, trái tim bỗng trở nên lạnh buốt, vừa nghĩ tới cậu con trai mà Giang Hằng Thù thích bị mắc bệnh gì đó, mà Hằng Thù là đứa trẻ cứng đầu, hắn đã nhận định ai thì nàng căn bản không có cách nào chia rẽ bọn họ.
Lúc trước Giang Hằng Thù đã thương lượng với Phó Chân về chuyện song tính của hắn, chuyện này khẳng định phải nói cho người Giang gia biết, cũng không thể trong tương lai khi mang đứa nhỏ về nhà lại nói do bọn họ nhặt được ở bên ngoài.
Hắn mang thai.
Giang Hằng Thù trả lời bà Giang.
Bà Giang ở đầu bên kia im lặng thật lâu, qua điện thoại chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở mơ hồ của nàng.
Thật lâu sau, bà Giang cuối cùng đã mở miệng, nàng nói:
"Hằng Thù a, mẹ nhớ lần trước lúc con về nhà có nói con là đồng tính luyến ái," bà Giang ngừng một chút, tựa hồ cảm thấy có chút khó mở miệng, nàng hướng Giang Hằng Thù nói,
"Con nếu muốn có đứa nhỏ, có thể đi nhận nuôi một đứa, không cần đi tai họa con gái nhà người ta."
Giang Hằng Thù hướng Giang phu nhân nói:
"Thân thể hắn có chút đặc thù……"
"Con đừng nói với mẹ kỹ thuật khoa học hiện đại đã phát đạt đến nỗi có thể làm nam nhân mang thai?" Bà Giang đối với lời nói của Giang Hằng Thù căn bản là không tin.
Giang Hằng Thù khẽ thở dài một hơi:
"Hắn là song tính, đứa trẻ thật sự do hắn mang."
Bà Giang lại một lần trầm mặc, giống như đang tự hỏi về tính chân thực trong câu nói của Giang Hằng Thù, qua một hồi lâu, nàng mở miệng hướng Giang Hằng Thù nói:
"Qua mấy ngày nữa con dẫn hắn tới gặp mẹ đi."
Con biết rồi.
Sau khi Giang Hằng Thù chấm dứt cuộc gọi từ bà Giang, nhanh chóng đem văn kiện trên bàn xử lý, lúc trở lại phòng ngủ đã thấy Phó Chân nằm ở trên giường, hắn nghe thấy tiếng mở cửa của Giang Hằng Thù, mở mắt ra nhìn về phía hắn, hướng hắn cười cười.
Giang Hằng Thù đi tới, cúi đầu nhìn hắn:
"Tại sao em còn chưa đi ngủ?"
Phó Chân rất thành thật mà trả lời:
"Ngủ không được, muốn chơi di động"
Giang Hằng Thù cong khóe môi, hướng Phó Chân nói:
"Em hiện tại nói do chờ anh thì anh sẽ đem điện thoại lại cho em."
Phó Chân giật giật môi, hiện tại mà nói do mình đang chờ Giang Hằng Thù thì hơi giống nói dối, hắn mở to đôi mắt ngấn nước nhìn Giang Hằng Thù, như là một con thú nhỏ bị mẫu thân vứt bỏ, đáng thương vô cùng.
Giang Hằng Thù đem điện thoại từ trong túi áo khoác lấy ra:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!