Phó Chân quay đầu nhìn về phía Giang Hằng Thù, hắn sợ liên lụy Giang Hằng Thù.
Hắn biết bối cảnh của Giang Hằng Thù không đơn giản như mình nghĩ, nhưng là không dám chắc có phải là đối thủ của Phó gia hay không, bây giờ hắn không chỉ một người, lúc đối mặt với Phó Kiến Sâm bọn họ, hắn cần phải suy nghĩ cho Giang Hằng Thù một chút.
Làm sao vậy?
Giang Hằng Thù thấy ánh mắt Phó Chân nhìn về phía mình có chút kỳ quái, có chút giống như gà mẹ đang bảo vệ gà con, Giang Hằng Thù bị ý tưởng này của mình chọc cười.
Phó Chân đóng lại trang web, hướng bên người Giang Hằng Thù bò qua, ôm hắn cánh tay, dựa vào bờ vai của hắn nhắm hai mắt lại.
Giang Hằng Thù nghiêng đầu nhìn về phía hắn, thấp giọng dò hỏi hắn: Mệt mỏi?
Phó Chân ừ một tiếng, không có nói gì nữa.
Cánh tay Giang Hằng Thù ôm lấy bờ vai của hắn, làm hắn dựa vào càng thoải mái hơn, hướng Phó Chân nói:
"Mệt mỏi liền ngủ một lát đi."
Trong đầu Phó Chân hỗn độn, những việc mà hắn muốn làm sau này đã tính toán rõ ràng, nhưng lại sợ Đường Loan Loan hoặc Phó Kiến Sâm nhúng tay vào.
Giang Hằng Thù là bảo bối duy nhất mà hiện tại hắn có, hắn sẽ không để Giang Hằng Thù phải chịu tổn thương.
Phó Chân nhớ lại những lời Triệu Kim nói trong cuộc họp báo, trong lòng chỉ cảm thấy như có một luồng hỏa thiêu, hắn ôm chặt lấy cánh tay Giang Hằng Thù, như là bắt lấy một quả đồng vàng cuối cùng.
Bộ phim 《 Xuân Hoa Sơn 》 được công chiếu vào ngày 12 tháng 1, nếu hắn đem chuyện này đưa ra ánh sáng trước khi bộ phim công chiếu, thì bộ điện ảnh này sẽ không thể thuận lợi chiếu phim, mà số tiền bồi thường hắn nhận được cũng sẽ giảm rất nhiều.
Mà chờ đến đến sau khi《 Xuân Hoa Sơn 》 công chiếu xong, nếu phòng bán vé đạt được doanh thu loén, hắn chắc chắn sẽ nhận được nhiều bồi thường hơn.
Số tiền này đủ để hắn mua một căn phòng lớn, về sau hắn cùng với Giang Hằng Thù sẽ sống ở nơi đó, còn có nuôi dưỡng một số động vật nhỏ đáng yêu.
Tiếng hít thở của Phó Chân trở nên đều đều, Giang Hằng Thù nghiêng đầu nhìn hắn một cái, miệng hơi hơi mở ra, khóe miệng mang theo một chút ý cười, đã ngủ say.
Hắn khẽ gọi tên Phó Chân, nhưng không thấy ai đáp lại, Giang Hằng Thù liền duy trì nguyên bản động tác, chờ đến khi Phó Chân ngủ càng trầm thêm một chút, hắn mới cẩn thận ôm hắn nằm xuống giường, điều chỉnh tư thế ngủ của hắn, đem chăn giũ ra, đáp lên người hắn.
Sau khi làm xong hết thảy, Giang Hằng Thù ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn người đang ngủ say, tay hắn nhẹ làng lướt qua gò má Phó Chân. Hình như Phó Chân nằm mơ thấy cái gì, nhỏ giọng lầm bầm một câu, nhưng Giang Hằng Thù không có nghe rõ.
Ngủ ngon.
Hắn cong lưng hôn lên trán Phó Chân, rồi tắt đèn đi ra khỏi phòng.
Sáng hôm sau khi Phó Chân tỉnh dạy, hắn mở ra Weibo lựa chọn tiếp nhận một số tin đặt phác thảo, dựa theo tình hình hiện tại của hắn, chỉ cần không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, về sau không cần lại đi công trường.
Qua tết Nguyên Đán liền là năm mới, năm nay hắn không còn chỉ một mình một người nữa, nên các khoản tiêu dùng sẽ tốn kém hơn mọi năm, nhưng Phó Chân cũng không lo lắng, ngược lại tràn ngập nhiệt tình.
Trên diễn đàn dành cho fans của Sa Châu ký sự, lúc này đã có thể chồng thành một tòa nhà lầu, rất nhiều fans sôi nổi đem những bức ảnh trân quý của mình đăng lên, mọi người nhiệt tình bình luận, rồi lại còn chê bai lẫn nhau, sau đó miệng chê mà thân thể thành thật đem bức ảnh lưu trữ.
Cuối cùng các fans liền ở trong đông đảo các hoa sĩ, phát hiện một vị bảo tàng thái thái —— Giản Mân.
Mỗi nhân vật của Sa Châu ký sự đều được thiết kế rất nhiều chi tiết, nào là hình xăm trên người, con ngươi của đôi mắt, những mảng nhỏ bị hói tóc, các phục sức trên quần áo, ở trong tay phần lớn các họa sĩ đều không vẽ ra, đây cũng là các điểm để fans lấy ra chê bai, nhưng những điểm này dưới ngòi bút của Giản Mân đều thể hiện rõ, ngay cả các fans trung thành của Sa Châu ký sự cũng không cách nào tìm ra điểm sai trái trong tranh của hắn.
Đây là vị thần tiên thái thái bào vậy, thậm chí có người đoán là do chính nguyên tác vẽ, nhưng phần lớn các fans cho rằng đây là lời nói vô căn cứ, bọn họ ai cũng biết người chế tác ra Sa Châu ký sự có điều kiện gia đình rất tốt, bằng không cũng không thể mời phối âm cùng hậu kỳ giỏi đến như vậy.
Mặc kệ nói như thế nào, vị Giản Mân thái thái này nhất định là fans chân ái của Sa Châu ký sự, về sau bọn họ sẽ chỉ đặt phác thảo của vị thái thái này.
Trong lúc nhất thời số lượng fans của Phó Chân lại tăng thêm, thành công đột phá năm số.
Phó Chân đã tăng giá lên, hiện tại hắn cũng là một họa sĩ có trình độ cao trong giới, bất quá hắn cảm thấy tranh mình vẽ bây giờ đáng giá hơn trước kia rất nhiều.
Tốc độ vẽ tranh của hắn đã nhanh hơn rất nhiều, một ngày hắn có thể hoàn thành một bức tranh đơn giản có màu, nếu phức tạp hơn chút thì cần phải hai ba ngày, nhìn số tiền trong tài khoản ngày càng tăng thêm, trong lòng Phó Chân càng kiên định hơn, ít nhất năng lực chống lại rủi ro của hắn bây giờ mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!