Trịnh tiên sinh luôn cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy, lại hỏi:
"Nếu hắn chạy thoát thì sao?"
Giám đốc hơi hơi mỉm cười, hai con mắt nheo lại thành một đường thẳng, như là một con cáo già tu luyện ngàn năm, hắn hướng Trịnh tiên sinh nói:
"Yên tâm, lúc trước tôi có cho người thêm chút đồ vào nước của Phó Chân, hơn nữa hắn là người què sao có thể là đối thủ của Giang Hằng Thù, chờ thêm một hai tiếng, chúng ta đi vào chụp mấy tấm ảnh, không lâu sau đã có nhược điểm trên tay rồi"
Trịnh tiên sinh vẫn có chút không rõ:
"Vì cái gì muốn tìm một người nam nhân?"
"Cùng một nữ nhân thì có gì lạ, tôi nghĩ khi đem ảnh ra thì Giang Hằng Thù cũng không coi là chuyện gì quá quan trọng."
Cũng đúng.
Trịnh tiên sinh tấm tắc hai tiếng, đối với giám đốc giơ ngón tay cái lên.
Giám đốc đối với bộ dạng cao ngạo của Giang Hằng Thù chướng mắt thật lâu, hắn ha ha nở nụ cười, trong lúc nhất thời trong phòng tràn ngập bầu không khí sung sướng.
Phó Chân đỡ Giang Hằng Thù, toàn bộ trọng lượng cơ thể của Giang Hằng Thù cơ hồ đều đè ở trên người hắn, Phó Chân di chuyển có chút quá sức, cũng may mấy năm nay hắn ở công trường tích cóp chút sức lực, không đến mức trực tiếp đã bị Giang Hằng Thù đè sấp xuống.
Ánh đèn ở hành lang có chút tối tăm, bóng dáng hai người gắt gao giao triền ở bên nhau, âm nhạc dưới lầu bỗng nhiên ngừng lại, thanh âm ồn ào cùng tiếng trống Jazz cũng ngừng lại theo, trong hành lang một mảnh yên tĩnh, Phó Chân có thể cảm nhận hô hấp của Giang Hằng Thù dần dần thô nặng lên, hô hấp ấm áp phả vào trên mặt mình, trong hơi thở mang theo mùi hoa quả, Phó Chân cảm giác đầu mình cũng có chút choáng váng.
Ánh đèn dưới lầu đột nhiên sáng lên một chỗ, một nữ ca sĩ mặc sơ mi trắng đứng ở dưới ánh đèn, đánh cây đàn ghi ta ở trong lòng, nhẹ nhàng hát lên, nàng hát một bản ballat nhẹ nhàng.
"Cho tôi mượn mười năm
Bằng sự dũng cảm trong kết thúc tuyệt vọng của tôi,
Bằng lời thề mà tôi có thể nói, Bởi sự cô đơn mà tôi chưa từng thấy,
Bởi sự sống động mà tôi không sợ bị nghiền nát,
Bởi sự quyết liệt và liều lĩnh, Ngày mai, bởi ánh sáng của tôi
……
Xem thời gian
Mượn tôi, câm, không nói nên lời,
Bất kể hỏi hay nói...."
Phó Chân đỡ Giang Hằng Thù tiếp tục đi lên lầu ba, dọc theo đường đi Giang Hằng Thù đều trầm mặc, chỉ là tiếng hít thở càng ngày càng trầm trọng, hắn giơ tay đem cúc trên toàn bộ kéo ra, có một cái cúc rớt tới chân thang lầu, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Lúc Phó Chân bước vào phòng 306, nhìn đến trang trí trước mắt hít một hơi, phòng trước mắt rõ ràng là một phòng tình lữ.
Sắc mặt Giang Hằng Thù đỏ bừng, áo gió đã bị hắn cởi đến không sai biệt lắm, bộ dạng hiện tại rõ ràng là bị người hạ dược, Phó Chân hơi hơi nhăn mày.
Hắn vỗ vỗ mặt Giang Hằng Thù, hỏi hắn:
"Giang tiên sinh, ngài thế nào?"
Giang Hằng Thù phát ra giọng mũi nhẹ nhàng, giống như một đứa bé bị ốm, đôi mắt Phó Chân mang theo một chút ý cười, ở dưới ánh đèn mờ ám ái muộn, bên trong phảng phất cất giấu vô số ngôi sao nhỏ.
Phó Chân đem Giang Hằng Thù đặt lên trên giường, thời điểm ngồi dậy đầu của hắn mê muội một chút, tứ chi bỗng nhiên liền không có sức lực, Phó Chân tưởng trong khoảng thời gian này quá bận rộn, cũng không có để ý.
Hắn nói khẽ với Giang Hằng Thù:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!