Chương 27: (Vô Đề)

Quản đốc là một tên Chu Bái Bì (1), cho dù là tết Nguyên Đán cũng không cho nhóm công nhân nghỉ, càng không có tăng tiền lương gấp ba, Giang Hằng Thù tính toán sau khi đem tiền ủy thác nhận được từ vụ án mất tích, liền xin nghỉ làm ở công trường.

Mà quản đốc có lẽ đột nhiên cảm thấy lương tâm bất an, không biết lấy đâu ra một đống thẻ mua sắm trong siêu thị, liền phát cho nhóm công nhân mỗi người một cái.

Giang Hằng Thù tiện tay đem tấm thẻ cất vào túi, chờ đến khi quản đốc ra về, mới buông bao cát, đi đến con kênh sau công trường, xung quanh đây là một mảnh hoang vu, cát vàng cùng cỏ khô chất đầy, nhưng bên kia bờ sông lại là cây xanh đối lập.

Giang Hằng Thù ngồi xổm xuống, đuôi tay nhổ đám cỏ dại trước mắt, phía sau truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là giọng trầm thấp khàn khàn của một người nam nhân, hướng hắn dò hỏi: Cậu ở đây làm gì?

Giang Hằng Thù quay đầu lại, chỉ thấy quản đốc đứng ở sau lưng hắn, từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt vẩn đục hiện lên một tia ánh sáng.

……

Phó Chân suốt một ngày đều ở trong phòng vẽ tranh, lúc chạng vạng cuối cùng hắn đã vẽ xong tranh minh họa, hắn nhìn thành quả trên màn hình, không kìm nổi vui mừng mà lộ ra mỉm cười.

Hắn không có bắt chước hoàn toàn phong cách Picasso, mà chủ tăng thêm chút sáng tác của mình vào, trong đó nhân vật cũng có thể chứa tính ngụ ngôn, cũng không phải hoàn toàn trừu tượng.

Picasso trong tác phẩm 《Guernica》 chỉ dùng hai sắc màu trắng và đen, mà Phó Chân xem xét phong cách tổng thể của mình, rồi tìm ra điểm cân bằng, sử dụng một ít tông màu lạnh, thêm chút máu tươi ở giữa, vậy mà lại hài hòa ngoài ý muốn.

Chỉ không biết tác giả có thích loại phong cách này hay không.

Phó Chân ôm tâm tình thấp thỏm đem bức tranh đã vẽ xong gửi cho tác giả, hắn hy vọng tác giả cũng sẽ thích tác phẩm này như mình, tuy lúc trước tác giả nói mình cứ lớn mật mà làm, nhưng nếu tác giả không có cách nào tiếp thu loại phong cách này, hắn cũng chỉ có thể đổi một bức khác.

Cũng do bị bất cóc nên chậm trễ mấy ngày, hiện giờ lãng phí nhiều thời gian của tác giả như vậy, thật sự rất xin lỗi.

Phó Chân yên lặng thở dài, thôi, không nghĩ mấy thứ này nữa, chờ tác giả trả lời vậy.

Phó Chân tựa đầu vào gối nghỉ ngơi, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sương chiều buông xuống che kín những tòa lầu cao tầng, ánh cam hồng trên trời như những vệt sáng.

Phó Chân thu hồi tầm mắt, đây bây giờ hắn vẫn còn nghi ngờ về những việc xảy ra lúc tối qua, đến tột cùng đây là mơ hay là thật.

Giang Hằng Thù thật sự nói thích mình sao, Phó Chân gục đầu xuống, hai tay vô ý thức mà xoắn vào nhau, đáng tiếc ánh nay không nhìn thấy Giang Hằng Thù.

Hôm nay hắn dậy rất muộn, thời điểm đi ra khỏi phòng thì Giang Hằng Thù đã đi làm.

Tiếng điện thoại di động Phó Chân kêu lên một tiếng, là tác giả trả lời tin nhắn, đối phương nói thực thích bức vẽ này của Phó Chân, hơn nữa còn hỏi hắn có thể nhận thêm 3 bức nữa không, mỗi một câu chuyện xưa sẽ có một bức.

Phó Chân đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lại vẽ thêm 3 tấm vậy hắn lại có thêm hai nghìn đồng, vậy lúc đó hắn có thể mua cho Giang Hằng Thù một phần lễ vật.

Tan tầm Giang Hằng Thù trở lại phòng trọ, về phòng thay đổi một bộ quần áo, sau đó cầm theo một bọc nilon trắng từ phòng đi ra, đi tới trước cửa phòng Phó Chân, nâng tay lên gõ hai tiếng.

Phó Chân đang xem những câu truyện khác do tác giả gửi tới, chiếc bút trong tay không ngừng ghi lại, nghe được tiếng đập cửa hắn buông giấy bút trong tay, từ trên giường đứng dậy, đi ra mở cửa, người đứng ngoài cửa là Giang Hằng Thù, ánh nắng chiều hôm chiếu đến đằng sau hắn, chiếu lên mặt bàn trà lấp lánh như ánh pha lê.

Giang Hằng Thù mở miệng hỏi hắn: Đã ăn cơm tối chưa?

Đôi mắt Phó Chân nhìn hắn không chớp, tay đặt trên then cửa kéo ra, lắc đầu nói: Còn chưa ăn.

Vừa nãy hắn luôn nghĩ xem phải vẽ như thế nào, hoàn toàn quên mất chuyện ăn cơm này.

Giang Hằng Thù giơ bịch nilon trong tay lên, đưa hai hộp cơm tới trước mặt Phó Chân: Cho em.

Trong hộp cơm có một phần bánh bao nhỏ, cùng một phần cháo trứng vịt bắc thảo, cũng không biết Giang Hằng Thù mua ở chỗ nào.

Phó Chân thấp giọng nói một câu cảm ơn, lỗ tai có chút nóng lên, hắn tiếp nhận cái túi trong tay Giang Hằng, nghiêng thân đi vào, Giang Hằng Thù thuận thế vào trong phòng hắn, trong phòng vẫn chật chội như cũ, sau khi hai nam nhân tiến vào, không khí trong phòng liền nóng lên.

Hiện tại Phó Chân đã xác định mọi chuyện đêm qua không phải là một giấc mơ.

Người ngươi thích vừa lúc hắn cũng thích ngươi, đây là một chuyện rất tốt đẹp.

Phòng đèn được bật lên liền xoa tan sự tối tăm trong phòng, Phó Chân hộp cơm đặt trên đầu giường, nơi đó chỉ có một đôi chiếc đũa, vì thế hắn cong lưng như một con chuột hamster từ dưới giường kéo ra một cái rương nhỏ, mở rương ra lấy một đôi đua tiện lợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!