Phó Chân chống đầu lên tay, nghiêng đầu nhìn về phía màn hình di động, ngón tay hắn cử động qua lại, thân thể đạo diễn đã chắn hơn nửa màn hình, bộ điện ảnh này hiện tại còn chưa công chiếu, đạo diễn cũng không nói rõ nội dung, hắn không thể nào chắn chắn 100% đó là bộ phim do mình quanh chụp vào năm đó.
Lại nói tiếp thì thấy buồn cười, năm đó Phó Chân chụp một bộ điện ảnh nói vế tình thân, nguyên bản là hắn muốn đưa tặng ba ba Phó Kiến Sâm làm lễ vật, sau lại lại bị ba hắn phong sát, bộ điện ảnh này không có cơ hội ra mắt.
Phó Chân tắt di động, tiếp tục vẽ chân dung đang còn dang dở, trong đầu hắn ngẫu nhiên xuất hiện mấy hình ảnh linh tinh, về bộ điện ảnh kia, về Sa Châu ký sự.
Hắn hiện tại xác thật không có bản lĩnh gì, nhưng cũng sẽ không để người ta khi dễ mình, nếu bộ điện ảnh kia vĩnh viễn chỉ ở trong ký ức, hắn cũng sẽ không nói gì, nhưng nếu lấy danh nghĩa của người khác để chiếu phim, vậy hắn có biện pháp làm đối phương thân bại danh liệt.
Hắn cùng Phó Kiến Sâm, Phó Đình không có gì để nói, chỉ là cũng không hy vọng tâm huyết của mình bị giày xéo.
Phó Chân buông bút trong tay, trên màn hình đã hiện lên một bức tranh hoàn thiện, khóe môi hắn hơi lộ ra một nụ cười, trong tươi cười mang theo một tia chua xót, hắn giống như thấy được mình trên màn hình cười không đẹp, hắn giật giật môi, thu hồi nụ cười trên mặt.
Sau khi vẽ xong chân dung, Phó Chân xoa xoa ngón tay, bắt đầu phác họa tấm tranh minh họa.
Giang Hằng Thù vẫn làm việc như thường, cho đến khi trời tối dần hắn mới rời khỏi công trường, hắn không có trực tiếp trở lại phòng mình như trước, mà ngược lại giơ tay gõ cửa phòng Phó Chân, khi Phó Chân mở cửa nhìn thấy người đứng ở của là Giang Hằng Thù, liền ngẩn ra một chút.
Lúc trước đều là Giang Hằng Thù trốn tránh mình, nhưng từ khi hắn cứu mình ra, thái độ của Giang Hằng Thù đối với mình lại khôi phục thành bộ dáng lúc trước, không đúng, so với lúc trước còn tốt hơn một chút.
Giang Hằng Thù móc một phong thư từ trong túi ra:
"Đây là tiền công của cậu trong tháng này, cậu xem có thiếu không."
Phó Chân nhận lấy, mở phong thư ngay trước mặt Giang Hằng Thù, nhanh chóng đếm một lần, tổng cộng là một ngàn tám, so với trong trí của hắn nhiều hơn 40 đồng tiền.
Phó Chân nhớ rõ có một lần hắn đi rửa miệng vết thương vừa lúc bị bắt được, quản đốc khấu nửa ngày tiền công, dựa theo tính cách keo kiệt của quản đốc, 40 đồng tiền công này hẳn là sẽ không cấp cho mình, bất quá có lẽ thời điểm tính sổ quản đốc quên mất, lại có lẽ là nghe nói mình bị bắt cóc, trợ cấp chính mình.
Chỉ là 40 đồng tiền mà thôi, Phó Chân không có nghĩ quá nhiều, hắn đem tiền nhận lấy, nói cảm ơn với Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù gật gật đầu, nhấp môi không nói gì, Phó Chân nghĩ không sai, quản đốc thực sự rất keo kiệt, số tiền này là hắn tiếp viện Phó Chân.
Phó Chân đem tiền cùng phong thư ném tới trên giường, hắn vốn muốn chọn cho Giang Hằng Thù một phần quà cho ngày lễ Giáng Sinh để cảm tạ hắn đã chiếu cố trong đoạn thời gian qua, nhưng lễ Giáng Sinh đã qua từ lâu, hơn nữa đoạn thời gian kia là lúc Giang Hằng Thù đối mình lãnh đạm, lễ vật mà hắn đã chọn hiện vẫn đang ở trong ngăn kéo, không có đưa ra, mà ngày hôm qua Giang Hằng Thù lại cứu mình, hắn nên như thế nào báo đáp?
Dựa theo những câu tục khí trên điện ảnh kia là ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp, bất quá nghĩ đến Giang Hằng Thù sẽ không thích hắn dùng phương thức này tới hoàn lại hắn ân tình.
Vừa vặn hôm nay hắn lấy lương, Phó Chân nghĩ nghĩ, hắn hướng Giang Hằng Thù hỏi:
"Buổi tối ngày mau anh có rảnh không?"
Chuyện gì?
Giang Hằng Thù hỏi.
Phó Chân ngửa đầu, hướng Giang Hằng Thù nói:
"Tôi muốn mời anh bữa cơm."
Giang Hằng Thù thấy được ảnh ngược của mình trong đôi mắt đen của Phó Chân, hắn như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu: Được.
Sau khi Giang Hằng Thù đồng ý lại có chút hối hận, thời gian rảnh của hắn kỳ thực cũng không nhiều, chỉ riêng việc tìm kiếm vụ án mất tích ở công trường kia cũng sắp có kết quả, lại còn việc mẹ hắn gần đây luôn giục hắn về nhà.
Phó Chân lúc này nở một nụ cười, mặt mày hắn trông sinh động tươi đẹp, cả người đều tản ra hơi thở sung sướng, Giang Hằng Thù liền cảm thấy vừa rồi đáp ứng hắn cũng không có gì.
Sau khi Giang Hằng Thù trở lại phòng sau không lâu liền nhận được một cuộc điện thoại, là người mà hắn tìm lúc sáng, kia, Giang Hằng Thù hỏi:
"Không phải nói ba ngày sau mới có kết quả sao?"
"Không phải tôi cho rằng Phó Chân là cái nhân vật thần bí gì sao?"
Giang Hằng Thù: Nói đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!