Lưu Hán hừ lạnh một tiếng, bộ dạng này của Phó Chân không giống như là sợ hãi.
Phó Kiến Sâm thật sự không thèm để ý cái tiểu nhi tử này, hay là hắn đang diễn trò để mình thả lỏng cảnh giác, để mình cảm giác Phó Chân không có giá trị, sau đó trực tiếp đem hắn thả ra.
Lưu Hán cười lạnh trong lòng một tiếng, Phó Kiến Sâm nếu thật nghĩ như vậy, vậy thì hắn quả coi thường mình rồi, coi như bọn họ không lấy được 8000 vạn, thì cũng sẽ không để Phó Chân yên ổn.
Một đêm yên tĩnh thực mau trôi qua, nhưng sự yên tĩnh này đối với Phó Chân, với anh em Lưu gia thì là chuyện không tốt, không có việc gì phát sinh liền đại biểu Phó gia căn bản không thèm để ý Phó Chân có thật sự bị bắt cóc hay không.
Buổi sáng ngày hôm sau, những tia nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, trên khóe miệng Phó Chân có một vết thâm đen, là do Lưu Hán để lại lúc tối qua, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi đó có những hàng cây xanh rậm rạp liên miên không dứt, dưới hàng sương mù trên trời có những tia nắng mặt trời chiếu xuống như được phủ thêm một tầng kim tuyến.
Phó Chân nhìn rất lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa của Lưu Hán và Lưu Văn tiến vào gian phòng, hắn thu hồi tầm mắt, làm như không có việc gì gục đầu xuống, nhìn về phía mặt đất.
Lưu Hán đi đến trước mặt Phó Chân, nhấc chân lên đạp hắn một cái, Phó Chân ngẩng đầu lên, sắc mặt của hắn rất tiều tụy, trong ánh mắt chứa đầy tơ máu, môi tái nhợt, trên mặt cơ hồ không có tí huyết sắc, Lưu Hán hừ một tiếng, xoay người ngồi trên bàn, đốt một điếu thuốc ngậm trong miệng hút một hơi thật sâu.
Lưu Văn đứng dựa vào tường chơi điện thoại, sau chốc láy ngẩng đầu hỏi ca ca mình: "Anh gọi cho Phó Đình chưa?"
"Gọi cái rắm, tâm can những người này đều màu đen cả." Lưu Hán từ trên bàn nhảy xuống, mở miệng mắng, "Anh mới nãy còn thấy Phó Đình trên TV, hắn còn đang bận mở họp báo cho em gái hắn, không có thời gian rảnh để tâm đến người em trai này, đừng nghĩ trông cậy vào hắn nữa."
"Mở họp báo cái gì?" Lưu Văn không quá tin tưởng lúc này Phó Đình còn có tâm trạng mở họp báo cho Đường Loan Loan.
Lưu Hán cười nhạo một tiếng, "Còn không phải chuyện Đường Loan Loan hôm qua bị ngã sao?"
"Chỉ vì việc cỏn con này mà phải mở họp báo sao?"
Lưu Hán lắc đầu, không có trả lời vấn đề của Lưu Văn, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Phó Chân, cong lưng dò hỏi: "Ngươi đối chuyện này có ý kiến gì không?"
Phó Chân đã một ngày hai đêm không có uống nước, bờ môi của hắn đã khô nứt đến lợi hại, nghe thấy vấn đề của Lưu Hán hắn ngẩng đầu, nghĩ hồi lại lắc đầu: "Không có gì phải nghĩ cả."
Thanh âm của hắn thực nhẹ, nếu không cẩn thận nghe, cơ hồ không có cách nào nghe rõ hắn vừa rồi nói gì đó.
"Ta không rảnh đùa với ngươi!" Lưu Hán tát một cái lên mặt Phó Chân.
Phó Chân bị đánh đến nghiêng sang một bên, thải lâu sau mới mơ hồ quay đầu lại.
Lưu Văn nhìn thoáng qua tin tức trên di động, không biết vì sao có chút không yên tâm, hắn hỏi anh trai: "Bọn họ sẽ không tra được nơi này đi?"
"Tra được thì thế nào? Anh còn hy vọng bọn họ có thể tra được," Lưu Hán nói, Phó Kiến Sâm nếu nguyện ý tra chuyện này, ít nhất đại biểutrong lòng hắn còn để ý đến đứa con trai Phó Chân này. Nhưng sợ nhất chính là hắn không để bụng, vậy bọn họ chẳng phải là lấy giỏ tre múc nước công dã tràng sao.
Lưu Văn như cũ không yên tâm, đây là lần đầu tiên hắn đi theo Lưu Hán làm chuyện này, trong lòng trước sau không có tự tin, Lưu Hán nhìn ra hắn lo lắng, cười lạnh một tiếng: "Sợ cái gì, cùng lắm thì chúng ta liền cùng chết ở chỗ này, hiện tại cứ trốn đông trốn tây như này thì sống có ý nghĩa gì!"
Lưu Vă nhấp môi không nói chuyện, kỳ thật chỉ cần cùng Lưu Hán ở bên nhau, hắn sống như thế nào đều có thể chịu đựng, nhưng nếu Lưu Hán lựa chọn đi con đường đen tối này, hắn liền sẽ phụng bồi.
Lại một ngày đi qua, vẫn không có tin tức từ Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình, số điện thoại lúc trước hai huynh đệ Lưu gia dùng để gọi chắc đã bị kéo vào số đen, có thể thấy được Phó Kiến Sâm thật sự không quản Phó Chân chết hay sống.
Phó Chân hai ngày nay không có ăn cơm, tóc của hắn hỗn độn, sắc mặt trắng xám, trong ánh mắt không có một chút ánh sáng nào, thập phần khó coi.
"Mẹ nó, lão vương bát đản Phó Kiến Sâm này thật nhẫn tâm." Lưu Hán đi tới bóp chặt cằm Phó Chân, cưỡng chế để hắn ngẩng đầu lên, Lưu Hán nhìn xuống người thanh niên trước mắt gầy yếu đến bất kham, hỏi hắn, "Ngươi thật là con trai ruột của hắn sao?"
Phó Chân nghĩ nghĩ, dùng thanh âm khàn khàn trả lời: "Ai biết được?"
Hai ngày nay Lưu Hán đã nhịn tức rất lâu, hiện tại nghe xong lời này của Phó Chân, hắn cảm thấy như mình bị châm chọc, trong đầu như chứa một thùng bom, trong khoảnh khắc bùm một tiếng, hắn hung hăng đá Phó Chân, ghế dựa lung lay một chút, thiếu chút nữa làm cho Phó Chân ngã trên mặt đất.
Hắn nắm lấy tay đấm về phía mặt Phó Chân, tay chan Phó Chân đều bị trói ở trên ghế hoàn toàn không có cách nào tránh né, hắn phát ra một tiếng rên, trên khóe miệng thực mau chảy ra máu, sắc mặt của hắn trắng bệch, nhìn thấy ghê người.
Lưu Hán hung thần ác sát, nắm tay nện ở trên bàn ghế, Lưu Văn cũng bị khí thế Lưu Hán dọa sợ, hắn sợ Lưu Hán đem Phó Chân đánh chết, chạy nhanh tiến lên giữ chặt Lưu Hán: "Thôi, anh, xin anh bớt giận, số tiền kiếm không lấy được chúng ta lại nghĩ cách khác, anh đừng đem người đánh chết."
Lưu Hán thở hồng hộc mà thu tay, trừng mắt nhìn Phó Chân một cái, làm hắn coi như không đau không ngứa mà đem Phó Chân trở về, hắn khẳng định là làm không được, hắn lại không nghĩ giết người trước mặt Lưu Văn, Lưu Hán hơi nghĩ một chút, hắn hướng Lưu Văn nói: "Chúng ta đi!"
"Cứ vậy mà đi sao?" Lưu Văn có chút khó tiếp thu khi thấy đại ca thay đổi lớn như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!