Chương 15: (Vô Đề)

Phó Chân tỉnh lại vào lúc 8 giờ, giống như rất lâu rồi hắn không có ngủ một giấc đến hừng đông như vậy.

Chân hắn không còn đau như đêm qua nữa, sau khi rời giường hắn đi vào phòng bếp nấu cho mình một gói mì, sau đó trở lại phòng tiếp tục vẽ.

Những khách thuê ở phòng khác đã đi làm từ sớm, bây giờ so với buổi tối thì yên tĩnh hơn rất nhiều, hắn mở video Sa Châu ký sự ra, hai con mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, chuyên tâm xử lí tốt bản nháp ngày hôm qua.

Đường Loan Loan biết được Phó Đình đã mua được bản quyền từ tay Phó Chân, trực tiếp tới công ty Phó Kiến Sâm, ngồi thang máy lên tầng cao nhất, đi vào văn phòng của Phó Kiến Sâm.

Giống như trước kia, khi đi vào nàng không gõ cửa mà trực tiếp xông vào, nàng ngồi ở trên sô pha, hướng Phó Kiến Sâm nói: "Ba Ba, con nghe nói hai người muốn mua bản quyền của Sa Châu ký sự trên tay Phó Chân?

Phó Kiến Sâm nhìn thấy Đường Loan Loan vừa tới liền xông vào, trên mặt cũng không có tức giận, hắn tiếp tục lật văn kiện trên nay, ừ một tiếng, trên mặt không có biểu tình tức giận gì.

Đường Loan Loan có chút không cao hứng, khuôn mặt nhỏ lập tức liền suy sụp, hướng Phó Kiến Sâm nói:

"Vậy thôi, con không chụp nữa, người đừng mua."

Phó Kiến Sâm ngẩng đầu nhìn Đường Loan Loan ngồi trên ghế sô pha:

"Con thích thì cứ mua đi."

Con không cần! Đường Loan Loan cự tuyệt ngay lập tức, hiện tại mua bản quyền Sa Châu ký sự, chẳng khác nào đưa tiền cho Phó Chân, nàng không muốn thấy hắn sống sót.

Nhưng hắn còn sống cũng tốt, càng sống mới càng cảm nhận được nhiều khó khăn, nhưng nếu để Phó Kiến Sâm đưa tiền cho hắn, thì nàng không chấp nhận được.

Đường Loan Loan bỗng từ trên sô pha đứng lên, đi đến trước bàn làm việc, nàng cong lưng, hai tay chống cằm, hướng Phó Kiến Sâm nói:

"Ba Ba, hay chúng ta đi xem Phó Chân không ạ?"

Phó Kiến Sâm ngẩng đầu, hắn hơi nhíu mày lại, tựa hồ không quá vui vì vấn đề mà Đường Loan Loan vừa nói, hắn hỏi lại:

"Đi xem hắn làm cái gì?"

Đường Loan Loan làm nũng nói:

"Hắn dù gì cũng là con của người, chúng ta đi nhìn hắn một cái, nếu Phó Chân sống không được tốt....."

Đường Loan Loan dừng một chút, tiếp tục nói:

"Chúng ta có thể giúp hắn."

Phó Kiến Sâm nhấp môi, hắn cũng có ý định đi xem Phó Chân hiện tại sống ra sao, nhưng là chỉ có mình hắn đi thôi, hắn không muốn đi cùng Đường Loan Loan, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt kia của Đường Loan Loan, hắn liền giống như trước kia không có cách nào cự tuyệt đề nghị của nàng.

"Chờ ba xử lý xong đống văn kiện này đã."

Được ạ. Đường Loan Loan lại về tới sô pha, mở di động lên Weibo.

Chờ đến khi Phó Kiến Sâm đem những văn kiện trên tay xử lý xong thì cũng đã đến giữa trưa, hắn thuận tiện mang Đường Loan Loan đi tiệm cơm Tây ăn bữa trưa, vừa lúc ngay bên tiệm cơm Tây có một cửa hàng bán quần áo nữ, Phó Kiến Sâm nhàn rỗi không có việc gì mang theo Đường Loan Loan đi vào mua vài bộ quần áo mới.

Phó Chân đã vẽ xong các bức vẽ về Sa Châu ký sự, hơi duỗi người giơ tay đấm lưng mấy cái.

Quay đầy nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, liền thấy đã qua chàng vạng, lúc đang còn vẽ Phó Chân cũng không thấy đói, nhưng hiện tại bụng đã réo lên ầm ĩ.

Hắn ăn ít mì sợi xong liền cầm vì tiền đi xuống lầu mua ít thuốc giảm đau, lại đi siêu thị mua ít rau xanh.

Trong hẻm có một chiếc Bentley màu đen đang dừng lại, ở cái nơi này rất khó gặp được siêu xe như vậy, Phó Chân không khỏi nhìn nhiều thêm hai lần.

Vừa nhìn liền thấy từ trong xe đi ra một cô gái trẻ mặc áo khoác màu vàng nhạt, trên mặt đeo kính râm cùng khẩu trang che đến kín mít.

Khi nữ từ vừa quay đầu lại hướng mặt về phía Phó Chân, liền tháo kính râm xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!