Chương 13: (Vô Đề)

Phó Chân cũng không biết người hướng hắn mua bản quyền điện ảnh của 《 Sa Châu ký sự 》 là do Phó Đình phái tới, càng không biết sau khi trợ lý thu mua thất bại, Phó Đình tính toán tự mình lại đây.

Qua giữa trưa, thời tiết ngày càng lạnh hơn, gió rét cùng bụi đất thổi qua bên tai bay về phía chân trời, chân của Phó Chân dưới thời tiết như vậy càng thêm đau đớn khó nhịn.

Hắn đẩy xe cút kít bận rộn ở trên công trường, vừa đi vừa suy nghĩ xem có nên xin nghỉ về nhà đi vẽ hay không.

Thời điểm Phó Chân còn do dự, bông nhiên đốc công từ phòng bảo vệ đi ra, mở miệng gọi hắn lại:

"Phó Chân, có người tìm cậu."

Phó Chân sửng sốt một chút, có chút chần chờ, hắn căn bản không thể nghĩ ra được ai sẽ đến tìm mình, hắn đã không có thân nhân, không có bằng hữu.

Người đang đứng đợi ở bên ngoài công trường, sẽ là ai đây?

Hắn đem xe cút kít đặt sang một bên, kéo đôi chân đau nhức hướng cửa đi tới.

Đốc công nhìn tốc độ như ốc sên của Phó Chân, lại bổ sung một câu:

"Cho cậu mười phút, đi nhanh về nhanh a."

Phó Chân lên tiếng, chịu đựng đau đớn bước nhanh hơn.

Phó Đình không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn này, trong trí nhớ của hắn, người kia luôn ăn mặc chỉnh tề, người đệ đệ luôn cao ngạo lại tự phụ hiện tại lại ăn mặc một bộ quần áo lao động tràn đầy bụi bặm, trên mặt dính đầy bụi đất, hắn hơi khom lưng, đi đường cũng không vững.

Hắn đã thấy hình ảnh này của Phó Chân qua ảnh chụp, chính là lúc ấy luôn cảm thấy có chút không chân thật, cái việc làm này thì hẳn là một tiểu thiếu gia như Phó Chân sẽ không bao giờ đụng tới, cho tới lúc này chính mắt hắn trông thấy một màn này.

Phó Chân cũng không nghĩ tới người tìm mình sẽ là Phó Đình, hắn dừng lại bước, xoay người rời đi, Phó Đình ở phía sau gọi hắn lại:

"Ta có việc muốn nói với ngươi."

Phó Chân cảm thấy mình cùng Phó Đình đã không còn gì để nói, lưng hắn dần dần thẳng tắp, trở nên cứng đờ, hắn trước sau không muốn quay đầu lại, gặp mặt Phó Đình.

Hắn không thể nghĩ ra lý do tại sao mà Phó Đình muốn tới gặp mình, lẽ nào hắn nhớ tới chuyện của hai năm trước, cảm thấy lúc ấy quá mức nhân từ với mình, hiện tại muốn vì Đường Loan Loan xả một hơi sao?

Phó Đình lãnh đạm, mở miệng nói:

"Nếu ngươi ngày mai còn muốn ở lại đây, thì bây giờ ngươi nên lưu lại."

Phó Chân: ......

Hắn quay đầu, yên lặng nhìn Phó Đình, đáy lòng hắn như bị đâm thủng một lỗ, gió Bắc từ nơi đó gào thét thổi qua.

Lần đó ở quán bar nhìn thấy Phó Đình, hắn cho rằng chính mình có thể hoàn toàn buông xuống, nhưng hôm nay hắn lại lần nữa nhìn thấy Phó Đình, mới biết được không phải cứ xóa tấm ảnh ở trong album, thì họ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của mình, mỗi lần nghĩ đến bọn họ hoặc là nhìn thấy bọn họ, lại giống như là dùng một con dao cùn cắt thịt, hắn không biết khối thịt này khi nào mới có thể rơi xuống, chỉ là quá trình cắt đi khối thịt này lại lôi theo cả gân, làm cho huyết nhục mơ hồ, máu tươi đầm đìa.

Hắn đối Phó Đình nói:

"Tôi còn muốn làm việc, có chuyện gì chờ tôi tan tầm rồi nói sau."

Phó Đình không để bụng câu đáp lại của Phó Chân, nói:

"Thời gian của tôi có hạn."

Phó Chân cười khổ một tiếng, thần sắc có chút ảm đạm, hắn hướng Phó Đình hỏi:

"Như vậy xin Phó tiên sinh đưa cho tôi nửa ngày tiền công, 50 đồng."

Phó Đình nhìn về phía Phó Chân, biểu tình của Phó Chân thực bình tĩnh, trong ánh mắt cũng không có ý tứ vui đùa, Phó Đình nhíu mày, đại khái không nghĩ tới Phó Chân sẽ nói ra câu tục khí như vậy.

Hắn hiện tại hẳn nên lấy 100 đồng từ trong ví ra ném lên mặt Phó Chân, hoặc cười lạnh một tiếng nói vài câu trào phúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!