Cửa động có đường kính chưa đến một mét, vừa đen như mực vừa sâu thăm thẳm, chỉ cần đứng cạnh là đã cảm nhận được lạnh lẽo tỏa ra, kèm theo mùi vị tanh nồng của đất lẫn với thứ khác, Trương Khâu không nghe thấy được, y có chút sợ hãi, lần đầu tiên trong cuộc đời xuống mộ chính là mộ Cô Mạc quốc lần trước, nhưng lần đó là cả đội cùng đi xuống, mang theo suy nghĩ chủ nghĩa duy vật kiên định, bây giờ thì khác, thi thể con cương thi vẫn còn đang trong bụi cỏ kia kìa.
Nhưng bảo y ở trên mặt đất một mình y còn sợ hơn nữa.
Ly Thù đã xuống mộ.
Vì lối đi vào động nhỏ hẹp nên cả bọn chỉ có thể bò mà tiến lên. Trương Khâu vốn chỉ mặc quần cộc áo ngắn tay, nhưng Ly Thù đã đòi lão đại mấy bộ quần áo liền thân cho hai người, bộ đồ này thật sự dùng rất tốt, ôm sát cơ thể, bùn đất không chui vào được, trên người còn có rất nhiều túi nhỏ dùng để đựng mấy món vật dụng và thức ăn, có điều lão đại không chia cho y đồ ăn gì hết.
Dáng người Ly Thù rất cao, bò ở phía trước dẫn đầu, động tác rất lưu loát không hề có dáng vẻ chật vật. Y theo phía sau, tận lực theo kịp tốc độ của Ly Thù, bởi vì chỉ cần y bò chậm lại, Kim lão đại ở ngay phía sau sẽ thúc dục, động nhỏ như vậy càng không thể quay đầu, chỉ có thể chịu đựng mà tăng tốc bám theo Ly Thù.
Càng xuống càng sâu, chất đất cũng trở nên nhão dính, ngực Trương Khâu có chút khó chịu, mắt y hoa lên, ngẩng đầu lên nhìn Ly Thù đang rọi đèn ở phía trước, không biết đã qua bao lâu, ánh sáng phía trước lắc lư hai lần, tâm lý Trương Khâu thả lỏng, cuối cùng cũng đến nơi.
"A!"
Trong lối đi bỗng nhiên vang lên tiếng ai kêu thất thanh, thanh âm ngắn ngủn nhưng lại vô cùng thê thảm, giống như chưa kịp thốt ra lời kêu cứu.
Lông trên người Trương Khâu đều dựng đứng hết cả lên, sau đó lại nghe được âm thanh nháo nhác nói chuyện phía sau.
"Làm sao vậy?"
"Là lão ngũ hét, đại ca, không thấy lão ngũ đâu nữa!" Lão tứ hoảng sợ nói.
"Đừng tự hù dọa mình, đường đi hẹp như thế này, một người sống sờ sờ sao nói không thấy là không thấy được? Bình tĩnh tìm xem." Giọng nói của Kim lão đại vẫn giữ được bình tĩnh.
Trương Khâu liều mạng bò nhanh về phía trước, phía sau vẫn nghe thấy tiếng ma sát của quần áo, phía sau y là Kim lão đại, hiển nhiên Kim lão đại miệng mồm trấn an nhưng tay chân lại nhanh nhảu bò về phía trước.
Sau khi bò tới đỉnh, Trương Khâu lúc này mới phát hiện động đào được còn cách đường chính trong mộ khoảng 2 mét, Kim lão đại và nhóm của hắn ta nhảy thẳng xuống đường đi trong mộ.
Ly Thù đã nhảy xuống dưới, đứng trên mặt đất một tay cầm đèn pin, một tay khác duỗi lại về phía y, Trương Khâu cũng không cảm thấy ngượng ngùng, vươn tay nắm lấy tay Ly Thù nhảy xuống, lại bị Ly Thù ôm vào lòng.
Hầm mộ này đúng thật là rất lạnh, nhiệt độ cơ thể của Ly Thù cũng khá thấp, ôm một cái lạnh giống như bị đóng băng. Trương Khâu suy nghĩ lung tung một chút, liền nghe thấy tiếng bọn người kia trong động nói vọng ra, "Đại ca, trên mặt đất có một cái động, lão ngũ bị lọt xuống đấy", "Không có việc gì là tốt, ra trước rồi nói."
Trong động vô duyên vô cớ lại có người biến mất, không khí ngay lập tức trở nên quỷ dị, Trương Khâu bò một đoạn khoảng hơn 10 mét cũng nằm trong bán kính rất gần, bây giờ vừa nghe là bị ngã xuống tự thuyết phục bản thân không phải mấy thứ dơ bẩn giở trò quỷ, không khí khủng bố vừa rồi mới trở nên tốt lên.
Bốn người phía sau đều đã nhảy xuống đứng ngay giữa đường, Trương Khâu không phân biệt rõ đông tây nam bắc, Kim lão đại lấy từ trong túi ra một cái la bàn, trong hầm mộ tối om, Trương Khâu không nhìn rõ được kim đồng hồ chỉ về hướng nào.
"Đại ca, hay là chúng ta trở về trước đi, lão ngũ chắc vẫn còn ở chỗ vừa nãy." Người nói chuyện là lão tam.
Lão nhị nhìn Kim lão đại không hé răng, Kim lão đại đem cất la bàn, nhìn về phía Ly Thù, "Người anh em."
Ly Thù không lên tiếng, kéo tay Trương Khâu đi hướng ngược lại. Kim lão đại phất tay nhẹ nhàng thở ra, " Tiện tay đốt đuốc lên đi."
Không cần Kim lão đại nhắc nhở, mấy kẻ phía sau đã thắp hết đèn đuốc lên, tuy rằng vừa mới sợ bóng gió một hồi, nhưng cũng khiến trong lòng mọi người sinh ra cảnh giác, ngôi mộ ngày và những đã đào trước đây hoàn toàn khác nhau, quả thực rất tà môn.
Ngôi mộ này đường đi ngoằn nghèo, hai bên trái phải cách nhau hai mét, đá phiến lót đường, trên vách tường trát mấy thứ đồ trăng trắng, có thể dùng để chống ẩm, tuy rằng âm lãnh nhưng không ẩm ướt như những ngôi mộ khác.
Trương Khâu đi song song với Ly Thù, ánh mắt dời khỏi bàn tay đang bị nắm chặt nhau, y quyết định không nói Ly Thù buông ra.
Nơi lão ngũ vừa rớt xuống cách đây khoảng chừng hai mươi mét, Trương Khâu tính bước chân, đi thêm một lúc Ly Thù dừng bước, cầm đèn pin rọi một vòng trên mặt đất, căn bản là trống trơn không có ai, chỉ có vài vết máu ngổn ngang, vết máu này xem ra còn mới, chứng tỏ lão ngũ đã rơi xuống ngay chỗ này.
Trương Khâu ngẩng đầu đưa mắt nhìn, ở góc nghiêng phía trên có một cái lỗ nhỏ, nhưng hang động này rất kỳ quái, giống như có thứ gì đó trồi lên, cường ngạnh kéo lão ngũ xuống đó.
Lão nhị hiển nhiên cũng phát hiện ra, môi run rẩy, một lát sau đề nghị nói: "Lão ngũ không ở đây, có lẽ sau khi rơi xuống đã đi tìm chúng ta, chúng ta mau đi trước thôi!"
Lời này nói ra kẻ chỉ số IQ bằng không như lão tam cũng không tin, nếu là rơi xuống rồi đi tìm bọn họ, thì hẳn cũng phải tiến về phía trước, sao có thể lùi ngược về sau được chứ?
Kim lão đại cướp lời lão tam, mở miệng nói trước, "Hẳn là như vậy rồi, chắc đã đi trước tìm kho báu rồi. " Hắn thấy Ly Thù muốn quay đầu đi, lập tức ngăn lại, chỉ về hướng lão ngũ mất tích, "Đi lối này."
Trương Khâu nghĩ không ra vì sao Kim lão đại muốn tìm lão ngũ, hóa ra tìm lão ngũ chỉ là thuận đường thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!