Chương 6: (Vô Đề)

Lão đại họ Kim, khoảng chừng 40 tuổi, dáng người không cao, bình thường đều làm ra dáng đại ca, suốt ngày bày mưu tính kế, hiện tại tất cả hình tượng đều sụp đổ, kích động tới nỗi hận không thể lấy vũ khí động thủ, hai tay đều run, trong tay cầm điếu thuốc, cứ thế từ từ châm lửa.

Hắn cứ im lặng như vậy, bốn tên thủ hạ lại nhịn không nổi, lão tam đặt câu hỏi trước, ngay cả người luôn khéo léo như lão nhị cũng không dằn được.

"Đại ca, anh nói xem có phải cửa mộ ngay ở phía dưới đám nhện ấy không?" Lão nhị nghĩ đến đám nhện đen như mực kia, da đầu lại tê dại, nhưng vừa nghĩ đến đồ vật bên trong mộ thì cảm giác ngứa ngáy đều không còn. Lão tam bên cạnh xoa tay hầm hè, nhanh nhảu nói: "Đại ca, anh còn chờ cái gì nữa!"

Kim lão đại không lên tiếng, chờ châm xong điếu thuốc, lúc này mới đứng lên, nhìn về phía Trương Khâu và Ly Thù.

Lão nhị biết đại ca không muốn nhiều lời trước mặt người ngoài, nháy mắt ra hiệu cho đám anh em, nhưng không khống chế được sự vui sướng trên mặt.

Trương Khâu đứng ở đằng xa nhìn đám người tự cho mình là thông minh trầm ổn kia, hỏi Ly Thù: "Bọn họ nghĩ chúng ta mù rồi chắc! Trên mặt còn viết mấy chữ hưng phấn kia kìa, còn giả vờ như ở đây không có gì."

Ly Thù không nói gì.

Một lát sau, Kim lão đại kêu bọn đàn em tới, thảo luận một lát rồi quyết định sẽ đốt chết đám nhện.

Trương Khâu muốn nói thời tiết hanh khô như thế này, đốt một mồi lửa không kiểm soát được có thể sẽ thiêu cháy cả một khu rừng. Chỉ là đám người đó nhất định muốn làm, y biết bây giờ nói cũng không ai nghe, thịt đến miệng lý nào lại nhổ? Y mặc dù không biết vua Hạ Bi Huệ rốt cuộc là ai, nhưng nhìn dáng vẻ của mấy người bọn họ thì chắc chắn đây là ngôi mộ siêu to khổng lồ rồi.

Bọn họ lần theo đường cũ, lần này Kim lão đại thái độ ngang tàng bắt y và Ly Thù đi trước, thái độ Ly Thù hơi lạnh nhạt, không nói gì.

"Đừng sợ." Giọng Ly Thù rất trầm, mang theo sự lạnh lẽo, nhưng lại khiến Trương Khâu đang hoảng sợ lập tức cảm thấy bình tĩnh hơn.

Đi gần 10 phút, trong không khí lan ra một mùi thịt thối nướng, Trương Khâu bụm miệng nôn khan, Ly Thù nhìn y, Trương Khâu xua tay tỏ ý không sao, dù sao nôn nhiều cũng thành quen rồi.

Trên mặt đất lộn xộn, khắp nơi đều là xác nhện.

Trương Khâu cảnh giác nhìn chằm chằm mặt đất, nếu có một con nhện lao ra, y sẽ lập tức kéo theo Ly Thù bên cạnh chạy trốn.

Bốn phía im lặng, không có lấy một tiếng xào xạc, tựa như gió cũng ngừng thổi, có chút quỷ dị.

Sau một lúc lâu, Trương Khâu nghe được đám người kia đang nhỏ giọng nói chuyện, nội dung là đám nhện còn lại đã chạy hết, không cần phải đối phó nữa, chuyện quan trọng trước tiên là phải tìm cổ mộ, gặp nữa thì thêu chết, Kim lão đại cũng đồng ý, tiến lên làm bộ mặt cười tươi giả tạo với Ly Thù, bảo hắn cứ tạm thời nghỉ ngơi, loại việc tốn sức này để mấy anh em hắn làm là được.

Không phải Kim lão đại sợ Ly Thù sẽ tốn sức, mà vì hắn nhìn không thấu đối phương, sợ sẽ xảy ra chuyện xấu, cho dù là chuyện đào mộ.

Còn Trương Khâu, Kim lão đại không thèm quản.

Trương Khâu và Ly Thù đứng cách xa đám người kia, y lại đói bụng, bụng kêu ùng ục, Ly Thù lấy bánh quy và nước từ trong túi ra đưa cho y.

"Tôi không có đói lắm…" Ùng ục– bụng y như đang chống lại chủ nhân, mặt Trương Khâu đỏ bừng, "Đói!"

Không biết là đói nhiều hay không nhưng tóm lại là vẫn đói.

Ly Thù đem đồ ăn nhét vào trong tay của Trương Khâu, lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ không bị đói."

Trương Khâu cho rằng Ly Thù vẫn còn đồ ăn nên cũng không khách sáo, ngồi trên bãi cỏ mở miệng nhỏ gặm bánh quy, không phải y làm sóc tỏ vẻ "moe", mà là do gặm ba miếng bánh quy liên tục không nói, lại còn không có hương vị gì, vừa uống miếng nước đã cảm thấy bụng trướng lên khó chịu.

Trương Khâu mài răng gặm bánh quy, nhìn chằm chằm chỗ năm người Kim lão đại, lão tứ cầm xẻng Lạc Dương(1) rút ra, gỡ bùn ở trên xẻng ra nhìn, rồi cao hứng nói gì đó với Kim lão đại, mấy người khác nhanh chóng quây lại, hẳn là đang xác định vị trí mộ.

Trương Khâu biết loại đất lão tứ moi ra từ xẻng Lạc Dương nhất định là đất ngũ hoa, lúc đào mộ tạo hố sẽ khiến các lớp đất cũ mới lẫn vào nhau, cuối cùng chôn xuống, chất đất liền hình thành ra đất ngũ hoa, dùng để phân biệt dưới đất có mộ hay không.

Không biết lão nhị nằm rạp trên mặt đất làm gì, tầm mắt bị che khuất, những người vây quanh đều lui lại phía sau, Trương Khâu vừa uống một ngụm nước, liền nghe thấy một tiếng vang trầm đục, chấn động đến độ cả mặt đất đều rung lên, hình như là tiếng động truyền đến từ dưới đất.

Nước văng lên cổ Trương Khâu, mọi thứ đều bị rớt bẩn.

Trương Khâu có chút đau lòng, nhanh chóng vặn nắp chai nước đưa cho Ly Thù, Ly Thù cầm lấy nhìn Trương Khâu, tầm mắt lướt từ đôi môi rồi trượt xuống cổ cậu.

Bởi vì dính nước lại phơi dưới ánh mặt trời nên da thịt Trương Khâu ánh lên màu vàng nhạt ấm áp, cổ áo ướt một mảng, Trương Khâu đang dùng hai tay quẫy quẫy cổ áo thun, không hề có chút kiêng dè. Ly Thù quét mắt lơ đãng, cổ họng khô rát, hắn lấy chai nước Trương Khâu vặn chặt mở ra, uống một lần mấy ngụm.

Trương Khâu nhìn Ly Thù uống chai nước y vừa uống, mặt bất giác đỏ lên, thời tiết hôm nay đúng là nóng thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!