Edit: Kim Thoa
Quan điểm khoa học bây giờ phát triển gì gì đó đều đã sớm tan tành, hiện tại nghe đến phượng hoàng tinh phách Trương Khâu cũng không cảm thấy kỳ lạ, ngược lại còn cảm thấy, hóa ra viên hồng châu kia lại trâu bò như vậy a!
Nhưng sao vật này lại là của anh ba?
Trương Khâu nhẫn nhịn đầy bụng nghi vấn, Ly Thù nắm tay y, dọc theo hành lang tối đen đi về phía trước, Hạ Bi Huệ vương và anh ba đi phía sau, hành lang này rất hẹp, vừa đủ hai người đi song song, hành lý của họ trừ cái túi trên lưng y ra đã sớm không thấy tăm hơi.
Đi một hồi, đôi mắt Trương Khâu đã thích ứng với hoàn cảnh tối đen như mực, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, đột nhiên nghe thấy tiếng thở "Phù phù phù ——" ở phía trước, loại âm thanh này quá thô không giống phát ra từ con người, âm thanh lúc to lúc nhỏ, Trương Khâu nắm chặt Ly Thù tay.
"Là Kim lão đại."
Giọng Ly Thù rất thấp, cách y cũng gần, âm thanh như lọt vào trong tai, tai Trương Khâu có chút nóng lên, y gật gật đầu, lại sợ Ly Thù không nhìn thấy, nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ?"
"Vừa đúng lúc." Giọng Ly Thù có mấy phần sắc bén, như mang theo sát ý.
Trương Khâu rùng mình một cái, trong ấn tượng của y mặc dù Ly Thù hay tỏa ra khí lạnh, nhưng xưa nay chưa từng ra tay giết người, không khỏi nhớ đến dáng vẻ Kim lão đại lúc giết ba người Lão Phỉ, chóp mũi dường như có thể người thấy mùi máu tươi nồng đậm.
" Lạnh?" Ly Thù kề sát người vào hơn một chút, giọng nói ôn hòa mang theo vài phần ấm áp, hoàn toàn không giống dáng vẻ như vừa rồi.
Trương Khâu biết nghĩ như vậy là không tốt, nhưng y vừa thấy Ly Thù đối xử khác biệt trong lòng thầm cảm thấy ngọt ngào, quả thực so với con gái còn nhộn nhạo hơn, y đúng là hết thuộc chữa mẹ rồi.
Tay đang nắm chặt đột nhiên buông ra, Trương Khâu lập tức cảm thấy rất gấp gáp, " Sao vậy?" Nghe thấy có tiếng sột xoạt trong bóng tối, một giây sau có một chiếc áo khoác, khoác lên người y, là áo khoác của Ly Thù.
" Thẳng tay ra."
Trương Khâu toàn bộ quá trình hoàn toàn ngơ ngác để Ly Thù tự mình giúp y mặc xong áo khoác, khoảng thời gian này thực sự rất ngắn, Ly Thù làm gì cũng đều rất gọn gàng, tay hai người lại nắm chặt lấy nhau, Ly Thù đi ở phía trước một bước, Trương Khâu cảm giác được sự lành lạnh của áo khoác, cũng không có nhiệt độ ấm áp của Ly Thù, nhưng giờ khắc này y lại cảm thấy đặc biệt ấm áp.
" Thân nhiệt anh vốn thấp, còn đem quần áo cho tôi." Trong mộ này âm khí nặng, Ly Thù hiện tại chỉ mặc chiếc áo thun, Trương Khâu có hơi ngượng ngùng, " Thực ra tôi cũng không lạnh lắm."
Ly Thù không quay đầu lại, " Không sao."
"Yên tâm, hắn sẽ không bị lạnh chết đâu." Hạ Bi Huệ vương phía sau đột nhiên mở miệng.
Trương Khâu theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy hai bóng người, không biết Hạ Bi Huệ vương tại sao nói như vậy, có lẽ là Ly Thù rất lợi hại đi!
Tiếng phù phù phù phía trước không còn, loáng thoáng có thể nhìn thấy chút ánh sáng, Trương Khâu theo bản năng thả nhẹ bước chân, lại nghe thấy một tiếng vang nhỏ, mới nghe qua không rõ là gì, đi tới âm thanh càng lúc càng lớn, Trương Khâu nghe mà cả da đầu tê dại.
"Xoạt xoạt, xoạt xoạt, xoạt xoạt."
Giống như tiếng nhai cắn gặm xương, cùng người xa xa phía trước đối mặt, bốn phía một mảnh tối đen, chỉ có một chỗ có ánh sáng, đèn pin đặt dưới đất, ánh sáng lờ mờ, nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ là Kim lão đại. Lúc này Kim lão đại dựa lưng vào vách tường, trong tay cầm thứ gì đó gặm, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Ầm!
Trương Khâu bị cảnh tượng phía trước chấn động đến mức không nói nên lời, nếu nhìn không lầm thì Kim lão đại đang cầm một con bánh tông gặm, miệng đầy chất lỏng, không biết là của Kim lão đại hay là của bánh tông, nghĩ đến mấy con bánh tông khô quắc như xác ướp, Trương Khâu thực sự không nhịn được muốn nôn, chống tay lên vách tường ói.
Kim lão đại ném cánh tay bị gặm một nửa trong tay, nhìn về phía bọn họ, " Tụi mày không cần lãng phí thời gian, đằng nào cũng không thể sống sót đi ra ngoài." Hắn liếc nhìn Trương Vu Thủy phía sau, trong cổ họng phát ra tiếng cười quái dị, trong đạo mộ chật hẹp nghe vô cùng sởn tóc gáy, " Bỏ hắn lại, thì tụi mày còn có một chút hi vọng sống, còn không thì tất cả đều phải chôn cùng."
"Tao đang nhìn bọn mày." Gần như cùng lúc đó, khi Ly Thù định ra tay, Kim lão đại đẩy cánh cửa đá đi ra ngoài, Trương Khâu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng gào rú của cương thi ở bên ngoài, lời Kim lão đại nói như vẫn còn vang vọng, tao đang nhìn bọn mày.
Kim lão đại không sợ đám cương thi này.
Tầm mắt Trương Khâu chuyển qua con cương thi bị gặm tơi tả, nhịn cơn buồn nôn, "Chẳng lẽ vì Kim lão đại gặm những cương thi này nên chúng sẽ không ăn hắn?"
Ly Thù lắc đầu, câu trả lời này không biết là phủ định hay là cũng không biết.
Coi như là vậy, Trương Khâu cũng không thể nào cắn cái thứ này, mùi quá nặng, y tình nguyện bị cương thi gặm, cũng không muốn gặm cương thi.
"Chúng ta cứ tiếp tục đi về phía trước, nhất định sẽ có lối thoát, Kim lão đại chỉ đang hù dọa chúng ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!