Chương 16: (Vô Đề)

Trương Vu Thủy nhìn thấy Trương Khâu cũng hơi sửng sốt, " Hai người sao lại đến đây?"

"Lời này em cũng muốn hỏi anh!" Trương Khâu thấy Trương Vu Thủy đã khôi phục dáng vẻ như lần đầu tiên gặp mặt, như thể Hạ Bi Huệ vương không có ảnh hưởng gì đến anh ấy, nghĩ một lúc, quyết định không nói chuyện nhìn thấy Hạ Bi Huệ vương ở cửa sân bay.

Trương Vu Thủy liếc nhìn Ly Thù, dừng một chút, từ trong túi áo khoác lấy ra một giấy đẩy đến trước mặt Trương Khâu.

Trương Khâu mở tờ giấy ra, bên trên chỉ viết một câu còn dùng phương thức đóng dấu.

[ Cậu và Hạ Bi Huệ vương. ] dòng cuối cùng viết địa chỉ hiện tại.

" Anh ba, anh còn nghĩ đến Hạ Bi Huệ vương?" Trương Khâu vẻ mặt có chút phức tạp, lật qua lật lại tờ giấy, ngoại trừ dòng chữ kia thì không còn gì đặc biệt, " Ai đưa anh tờ giấy này?"

Trương Vu Thủy lắc đầu, "Có người muốn dẫn dụ anh đến đây." Vẻ mặt nhàn nhạt, không muốn tốn nhiều thời gian vào chủ đề này, lập tức đổi chủ đề hỏi: " Sao em lại đến đây?"

Trương Khâu đầu tiên nhìn qua Ly Thù, Ly Thù gật đầu, Trương Khâu lúc này mới kể những gì đã xảy ra.

"Hẳn là một chỗ." Ly Thù bên cạnh nói.

Ba người nhất thời rơi vào trầm tư, người gửi tờ giấy này đến Trương Vu Thủy có phải cùng phe với ông chủ sau lưng Kim lão đại hay không? Mục đích là gì chứ? Trương Khâu không nghĩ ra, Ly Thù nhìn thấy Trương Khâu cau mày, nói: " Đừng lo, có tôi."

Tùng tùng.

Có người gõ cửa, Trương Vu Thủy mở cửa, không có mời người đi vào, đứng ở cửa, Trương Khâu nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là Kim lão đại.

"Trương tiên sinh đến rồi! Vừa hay vừa hay, vừa đúng lúc, ngày mai quyết định kế hoạch xong tôi sẽ thông báo cho Trương tiên sinh, lần này tìm huyệt nhãn vẫn phải phiền Trương tiên sinh nhiều rồi."

Trương Vu Thủy lạnh lùng đuổi Kim lão đại đi, đóng cửa lại, Trương Khâu nhỏ giọng nói: " Thì ra người gửi bức thư cho anh ba là ông chủ sau lưng Kim lão đại." Y hiện tại đầu óc càng ngày càng mơ hồ, " Ông chủ phía sau này muốn cái gì chứ?"

"Ngày mai liền biết." Ly Thù nói.

Hai ông cháu dưới lầu gọi bọn họ ăn cơm, lần này cộng thêm Trương Vu Thủy nữa bọn họ tổng cộng có mười ba người, trong đó bảy người là đàn em của ông chủ phía sau, chỉ có hai người là đàn em Kim lão đại, chính là hai người đã trói y, còn lại là y, Ly Thù, anh ba.

Trên bàn ăn có thể nhìn ra, bảy người của ông chủ phía sau đều mặc đồ đen, ngồi trên một cái bàn lớn ở phía trong cùng, một chiếc bàn dài cạnh cửa Kim lão đại chiếm một đầu, thấy bọn họ xuống dưới vội vàng đứng lên cười nghênh đón, " Người anh em Ly Thù ngồi bên này."

Lão Phỉ liếc mắt nhìn bọn họ, cười chế nhạo, âm thanh rất lớn, không biết lại nói thêm cái gì, cả bàn lớn bên đó đều cười phá lên.

Trương Khâu nghe không rõ Lão Phỉ nói cái gì, nhưng chắc chắn không phải lời hay ý đẹp, liền có chút tức giận, nhưng cũng biết đám người này không nên trêu chọc vào thì tốt hơn, bớt mang lại phiền phức cho Ly Thù.

Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng cười nói khiến người ta chán ghét ở bàn lớn bên kia, cả bữa cơm tối vẫn rất ngon, thịt ba chỉ xào rau rừng đặc trưng của nhà mông, cháo ninh mịn và bánh màn thầu, to bằng nắm tay, mới ra lò còn nóng hổi, thêm món ăn kèm dưa muối được chính tay ông cụ làm băng xì dầu và tương, thơm đến mức khiếncTrương Khâu có thể nuốt cả đầu lưỡi vào trong, ăn một cái không nhịn được lại ăn thêm cái nữa z kết quả cuối cùng ăn đến căng bụng, không nhúc nhích nổi nữa.

Trong núi trời tối sớm, cảm giác oi bức ban ngày tản đi một chút, có vài cơn gió mát thôi qua, Trương Khâu đỡ bàn đứng lên, ngày hôm nay ăn quá mức rồi cứ cảm thấy bụng có chút căng tròn.

Tầm mắt Ly Thù nhìn về phía bụng tròn tròn của Trương Khâu, trong mắt mang theo một tia một tia ôn nhu mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

Trương Khâu xoa bụng kêu ôi, "Ngồi hơn nửa ngày rồi vẫn căng bụng quá, khó chịu." Nói câu cuối còn có chút hàm ý tội nghiệp.

"Đi ra ngoài tản bộ một chút."

Ly Thù cùng Trương Khâu đi ra ngoài, ông cụ đang dọn bàn thấy hướng bọn họ đi liền cuống lên, dùng ngôn ngữ địa phương gấp gáp ngăn cản hai người, người cháu cũng chạy ra ngoài, nghe xong ông nói xong phiên dịch lại cho bọn họ, " Không thể đi đến chỗ ngọn nút đằng kia, bên trong có Vu thần."

Trương Khâu nhìn theo hướng người cháu chỉ, là núi phía tây nam, ngọn núi này nhỏ hơn ngọn nói phía trước, nhưng cây cối lại rậm rạp hơn nhiều.

"Chúng ta không lên núi, ở xung quanh đây đi dạo một chút." Trương Khâu nói, tâm trạng lo lắng của ông cụ vừa nãy ngăn bọn họ lại không phải làm bộ.

Ông cụ lại nói thêm, dặn dò bọn họ cẩn thận, người cháu ở bên cạnh phiên dịch, Trương Khâu mới biết con trai của ông ấy một năm trước bởi vì đi vào trong núi tây nam đến bây giờ cũng không tìm được, Nghe nói mấy năm trước trong thôn lâu lâu lại có người chết trong núi đó.

Trương Khâu bởi vì chuyện này cũng không muốn ra ngoài nữa, y và Ly Thù trở về phòng, ở trong phòng đi hai vòng xong lại lười biếng nằm ịch lên giường.

Ly Thù tầm mắt đảo qua cái mông đang vểnh lên của Trương Khâu, không biểu tình hỏi, " Đi tắm xong rồi hẳn ngủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!