Chương 15: (Vô Đề)

Edit: Kim Thoa

Tướng mạo Hạ Bi Huệ vương quá mức xuất sắc, Trương Khâu chỉ nhìn qua bức bích họa trong lăng mộ, đã khắc ghi trong đầu, đương nhiên còn có tiểu hoàng đế giống anh ba Trương Vu Thủy như đúc, mà xuân đồ của tiểu hoàng đế và Hạ Bi Huệ vương cũng ghi lại ấn tượng đặc biệt.

Nếu nói Ly Thù là nam giới đẹp nhất mà y từng gặp, thì dung mạo Hạ Bi Huệ vương có phần thiên về nữ tính, vẻ đẹp hàm chứa sự ôn nhu dịu dàng.

Trương Khâu nhịn một đường, lúc xuống xe biểu hiện trên mặt đã không khống chế nổi nữa, Kim lão đại cho là Trương Khâu đói bụng chịu không được, cười ha ha nói với Ly Thù: " Người anh em Ly Thù, các cậu cứ tự nhiên, chờ mọi chuyện quyết định xong tôi sẽ tìm cậu thương lượng."

Tài xế lái xe thấy Kim lão đại vẫn đang hàn huyên hơi không kiên nhẫn, một người trong đó nói: "Kim tiên sinh, ông chủ đang chờ anh."

" Đến ngay, đến ngay."

Kim lão đại đi rồi. Trương Khâu thấy cửa khách sạn người đến người đi khó mà nói chuyện, hơn nữa bên ngoài còn đang nắng chang chang, liền nói: "Trở về phòng rồi nói."

Khách sạn Trường Sa là do ông chủ sau lưng Kim lão đại đặt, vị trí hơi xa trung tâm thành phố nhưng vẫn rất sang trọng.

"Tiên sinh, ngài có chắc là một phòng có giường lớn chứ? Có cần thay đổi hoặc là đặt thêm một phòng khác không?"

Vẻ mặt Ly Thù có chút lạnh lùng, nói: "Không cần."

Cô gái trước quầy lễ tân lập tức nhìn hai người bằng ánh mắt ám muội, cười híp mắt đưa thẻ mở cửa phòng cho Ly Thù, ân cần nói: "Chúc hai người vui vẻ."

Trương Khâu: Cô gái này hình như đã hiểu lầm cái gì đó rồi thì phải.

Khi cửa phòng mở ra, Trương Khâu trong đầu mắng một tiếng con mẹ nó, nghĩ bụng y mới là người hiểu lầm cô gái kia, căn phòng này là do kẻ ngốc nào làm ra vậy chứ?!

Trong phòng có một chiếc giường lớn, trên giường bày cánh hoa hồng hình trái tim, còn có bong bóng bay màu hồng. Trương Khâu đứng ở cuối giường xấu hổ nửa ngày, cổ họng cổ họng chít chít nói: "Đoán chừng là đưa nhầm phòng rồi."

Ly Thù ngược lại rất nhàn nhã, nhìn Trương Khâu đang xấu hổ, ừm một tiếng, nói: " Là phòng này không sai."

Trương Khâu không muốn cùng Ly Thù đấu võ mồm về phương diện này, dù sao cuối cùng y cũng là người thua, trực tiếp nói về Hạ Bi Huệ vương, " Lúc nãy nhìn lướt qua, là tướng mạo đó không sai, thế nhưng Hạ Bi Huệ vương đã chết ngàn năm, làm sao có thể sống lại?" Y nhớ đến Âm Hồn châu đang đeo trên cổ mình, nếu quan tài thật sự trống không, vậy thứ này từ đâu mà đến?

Ly Thù như nhìn ra sự xoắn suýt của Trương Khâu, nói thẳng: "Là Hạ Bi Huệ vương."

" Sao anh biết?"

Ly Thù nghiêng đầu nhìn Trương Khâu, nói thẳng: "Trong mộ chúng tôi đã từng giao thủ, bản đồ bị hắn đoạt đi rồi."

"Thật sự là đại bánh tông ngàn năm!!!" Mặc dù đã khẳng định được suy đoán của chính mình, Trương Khâu vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, đi qua đi lại trong phòng, một hồi nghĩ tới Hạ Bi Huệ vương là cương thi ngàn năm, một hồi lại nghĩ đến cái thai mình đang mang trong bụng áng chừng là một con cương thi, đầu đổ đầy mồ hôi, cuối cùng ngồi xuống vẫn không hết hi vọng hỏi Ly Thù, "Cương thi sợ ánh sáng mặt trời, làm sao ban ngày hắn có thể đi ra đường?"

" Cậu xem TV quá nhiều rồi đấy."

Trương Khâu đỡ cái trán, " Anh đừng có chọc tức tôi, để tôi từ từ nói." Y im lặng không quá một phút, không chịu nỗi nữa, sợ sệt qua đi lại cảm thấy tò mò, nghiêng đầu hỏi Ly Thù, " Âm Hồn châu mà bác cả nói?"

Ly Thù không phủ nhận, gật đầu, "Là tôi từ trong tay hắn cầm về."

Đây vốn là đồ của Hạ Bi Huệ vương, nhưng Ly Thù lại như thể cây ngay không sợ chết đứng mà nói chuyện, như là lấy đồ của mình chứ không phải cướp của người ta.

Trương Khâu căng thẳng, đột nhiên sợ Ly Thù biết được y mang thai con của cương thi, rõ ràng trước đây y không thèm để ý đến chuyện đó, nhưng khi đối mặt với Ly Thù y lại sợ bị đối phương phát hiện ra, vì vậy chậm rãi thăm dò hỏi: " Tại sao anh lại cướp hạt châu này?"

Ly Thù đương nhiên không nhìn ra sự khẩn trương của Trương Khâu, không thèm để ý nói: "Các cậu đào mộ không phải vì muốn tìm cái này sao? Tôi đến lấy lại bản đồ, cái này cũng chỉ là thuận tiện."

Trương Khâu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy một cỗ khó chịu trong lòng, hóa ra hạt châu này chỉ là thuận tiện.

Trương Khâu nín một bụng hờn dỗi đối với chuyện Hạ Bi Huệ vương sống lại cũng không hứng thú lắm, xuống lầu ăn một bát cơm lớn tâm trạng lúc này mới tốt hơn chút. Ly Thù không biết Trương Khâu bị làm sao, đột nhiên tâm trạng hắn cảm thấy không tốt, không tự chủ được tỏa ra áp suất thấp, khiến nhân viên phục vụ bên cạnh sợ đến mức không dám tiến lên phục vụ.

Hu hu!!!

Trở về phòng, hoa hồng và bóng bay trên giường đã được xử lý sạch sẻ, có thể nhân viên phục vụ của khách sạn cũng phát hiện họ nhầm rồi, chỉ là Trương Khâu nhìn căn phòng sạch sành sanh như vậy, tâm tình vừa tốt lên chút vì vừa được ăn no cứ như vậy bị đánh bay về như cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!