Chương 13: (Vô Đề)

Trương Khâu uống hết ly nước ăn một trái tái lạnh, hỏa khí trong người đã vơi đi chút, xoa nhẹ mặt một cái rồi mới trở về phòng

Ổn định! Không được nghĩ ngợi lung tung.!

Đẩy cửa vào, tay Trương Khâu trên nắm cửa trở nên cứng đờ, Ly Thù nhất định là đến khắc y!

Trong phòng, Ly Thù trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nửa người trên để trần, tóc dài ướt nhẹp nhỏ giọt rơi xuống dưới khăn tắm, Trương Khâu nhìn miệng khô lưỡi đắng, da Ly Thù rất trắng, chính là loại trắng sứ như người không khỏe mạnh, nhưng thân thể lại cực kỳ rắn chắc, hai chân thon dài thẳng tắp, eo thon, còn có tấm lưng rộng rãi vững chắc.

Như nghe thấy tiếng động, Ly Thù quay đầu lại.

Trương Khâu xin thề, y nghe thấy tim đập như muốn nhảy ra ngoài, một tay đè lên ngực, miệng khô lưỡi đắng " Anh, anh sao lại không mặc đồ ngủ."

"Quá nhỏ." Ly Thù nhìn Trương Khâu nói.

Vô cùng nhục nhã! Y đã chọn bộ to lớn rộng rãi nhất rồi! Bị cười nhạo chiều cao Trương Khâu đè xuống tức giận trong lòng, giả vờ giả vịt trên dưới đánh giá Ly Thù, bĩu môi, "Ồ" một tiếng, trong lòng lại nghĩ Ly Thù lãnh đạm cũng thật con mẹ nó đẹp trai.

Không khí trong phòng nhất thời có chút kỳ quái, Trương Khâu lúng túng đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra, Ly Thù đã nằm trên giường, nửa người trên để trần, chăn mỏng chỉ khoát lên bộ vị trọng điểm, khăn tắm vứt trên ghế, hai chân thon dài thẳng tắp lộ ra.

"Tới ngủ." Ly Thù khép lại đồ vật trong tay, vỗ vỗ đầu giường ra hiệu Trương Khâu lên giường.

Trương Khâu nuốt nước miếng, khô khốc hỏi: " Anh không mặc quần lót hở?"

" Cậu quá nhỏ, khó chịu."

Kỳ thị chiều cao của y xong, tiếp tục kỳ thị tôn nghiêm đàn ông của y, chuyện này mà nhịn nữa thì không phải là đàn ông!

" Anh chưa thấy qua của tôi, sao biết nhỏ!" Trương Khâu hừ hừ nói: " Tôi sợ tôi mà lấy ra anh sẽ tự ti thôi đó, không nói nữa, mau mau ngủ thôi." Khiêu khích xong sợ người kia muốn so thật, lập tức chui vào trong chăn bật đèn ngủ lên, làm bộ ngáp một cái, "Buồn ngủ quá buồn ngủ quá."

Ly Thù nằm nghiêng lén nhìn Trương Khâu, ánh sáng đỏ chợt lóe lên, Trương Khâu vốn tinh thần căng thẳng liền mơ màng ngủ mất.

Một bàn tay lạnh như băng chậm rãi xoa dịu eo y, da thịt ấm áp bị đụng chạm không khống chế được run rẩy, bàn tay kia làm loạn chậm rãi di chuyển xuống…

Trương Khâu toàn thân co quắp, trong mộng nỉ non "Thật thoải mái."

Lực đạo trên người tăng thêm, Trương Khâu như cá bị quăng lên bờ, cực độ thiếu nước, thân thể đối phương lạnh như băng, y lại như đặt mình trong đống lửa, da thịt cả người đỏ bừng vì nóng.

"Ha!" Phút chốc phóng thích, Trương Khâu mở mắt ra, rốt cục thấy khuôn mặt rõ đối phương, là Ly Thù, vẫn vẻ mặt lạnh lùng, một đôi mắt nhìn chòng chọc vào y, "Thoải mái không?"

Y ngây ngốc gật đầu.

" Bé ngoan." Ly Thù khen thưởng hôn một cái lên môi y, cảm giác lạnh lẽo vô cùng chân thực, rũ mắt xuống, xúc cảm cực nóng trong mắt biến mất, ngữ khí trầm thấp, "Chờ đã "

Trương Khâu có chút thất vọng, như bị Ly Thù nhìn ra, sau đó Ly Thù lại làm kịch liệt hơn, rõ ràng không có đi vào, lại làm y sảng khoái nhiều lần, đến lúc y khóc lóc xin tha mới thôi.

Ngày thứ hai Trương Khâu cả người bủn rủn tỉnh lại, nhất thời cứng đờ, chuyện tối hôm qua ——

Y ngẩng đầu nhìn bên giường, Ly Thù đã mặc quần áo xong đang cầm bản đồ trong tay xem, như phát hiện tầm mắt của y nhìn tới, vẻ mặt trước sau như một, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tối hôm qua ——" Trương Khâu thấy Ly Thù nhướng mày, giống như tối hôm qua không biết đã xảy ra chuyện gì, vén chăn lên nhìn, thấy bên dưới gọn gàng sạch sẽ không có thứ gì, y nhớ đến bản thân cuối cùng khóc lóc xin Ly Thù buông tay ra để y bắn, lẽ nào tối hôm qua chỉ là mình nằm mơ, nhưng giấc mơ này cũng quá chân thật.

Địa phương vốn mỗi sáng đều chào cờ hôm nay lại mềm oặt, eo cũng rất mỏi, hai chân mềm nhũn không còn sức, cảm giác co giật trong trí nhớ vẫn còn ở đó.

Trương Khâu nhìn Ly Thù, cẩn thận thử dò xét nói: " Anh tối qua ngủ có ngon không?"

"Không ngon lắm." Ly Thù khép bản đồ trong tay lại, thu lại ý cười trong mắt, trên mặt lạnh như băng nói: " Cậu tối hôm qua cứ quấn lấy tôi cọ tới cọ lui."

Ầm!

Trương Khâu ngượng, nói cà lăm chơi xấu, y thực sự không tin bản thân mình khát khao như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!