Chương 12: (Vô Đề)

Người gửi hộp đến đâu?"

"Là chuyển phát nhanh, không có điền người gửi."

Trương Tam không hỏi nữa, nhận chiếc hộp quan sát một lúc, nói: " Đúng là Âm Hồn châu, tương truyền hạt châu này là bảo vật Vu sơn thần nữ thị tộc, bởi vì cả tộc đều là nữ giới, hạt châu này ngưng tụ âm khí hầu như là để gia tăng vu thuật cho các nàng, không biết sau này thế nào lại biến thành thành thứ luyện hồn dưỡng thi, vật này nếu lưu lạc đến tay tà môn ma đạo, thì thế đạo sẽ bất bình."

Nói đến đây, Trương Tam nhìn Trương Khâu, " bản thân hạt châu còn có tác dụng ngưng tụ âm khí củng cố linh hồn, bây giờ trong bụng con lại có một thứ âm hơn, nếu bây giờ dùng cái này sẽ rất có lợi cho nó, sau này khó mà trừ được "

Tiến thối lưỡng nan. Không dùng, đứa nhỏ trong bụng Trương Khâu từng ngày từng ngày lớn lên, lượng âm khí cái thai cần hấp thụ bản thân Trương Khâu không cách nào đáp ứng được, đứa trẻ sẽ tự động lấy dương khí của Trương Khâu luyện thành âm khí, Trương Khâu lúc nào cũng có thể ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại nữa. Dùng rồi, vật này đối đứa bé tương đương với thập toàn đại bổ hoàn, vốn đã khó chơi, sau này muốn diệt trừ căn bản là không thể.

"Ba, trước mắt quan trọng hơn, sau này hãy nói chuyện sau này." Trương Tác Cửu nói.

Trương Tam thở dài, "Cũng được. Hạt châu này lây nhiễm sát khí, để ta thanh tẩy trước, sau đó đưa cho Trương Khâu."

Chờ Trương Tam Liên làm phép thanh tẩy Âm Hồn châu xong, Trương Khâu liền một cái túi nhỏ đựng vào, đeo trên cổ mang theo bên mình, vừa mới mang cả người lập tức có tinh thần, ban ngày cũng không mệt rã rời nữa, khẩu vị tốt hơn, ăn cái gì cũng ngon, Trương Lục Đoạn nhìn con trai ăn giống như lợn bên cạnh trực tiếp phát sầu.

"Ba, đừng suy nghĩ nhiều." Trương Khâu tinh thần tốt, cũng biết nói chuyện đùa, cười cười, đặc biệt muốn ăn đòn, " Ba coi như có thêm một đứa cháu trai, sau đó sớm về hưu dưỡng lão ở nhà chăm sóc cho nó."

Trương Lục Đoạn tức giận đến mức trán nổi gân xanh, đầu cảm thấy đau, sao ông lại có một đứa con trai ngốc nghếch như vậy chứ!

Y không nghĩ như vậy còn có thể nghĩ như thế nào, giống như ôm tiểu tổ tông trong bụng không bằng ấy, bỏ không xong chỉ có thể nuôi. Trương Khâu thấy ba y đau đầu, thầm nghĩ trong lòng ngoan đừng tức giận nữa, trấn an hai câu, "Đầu ba mới hết đau đừng phát cáu nha, có ba và bác cả ở đây, nếu sinh ra tai họa thì thay trời hành đạo là được rồi."

Lại cúi đầu gặm móng giò, ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, cười nói: " Bất qua Trương gia chúng ta gien tốt như vậy, có thể là siêu cấp thiên tài đấy!" . Đam Mỹ Sắc

Trương Lục Đoạn căn bản không muốn nhìn thằng con ngu ngốc này nữa, không thì sẽ tức giận đến mức vào bệnh viện, chắp tay sau lưng ra ngoài tìm anh cả chơi cờ.

Trương Tác Cửu nghe từ đầu đến cuối đã hóa đá, nửa ngày cũng không biết mạch não của em họ được cấu tạo như thế nào, cuối cùng chỉ biết vỗ vỗ nhẹ đầu Trương Khâu đang gặm móng gió đến không còn biết trời đất, " Ăn nữa không?"

" Còn sao anh Mao ca! Muốn!!!" Trương Khâu hai mắt sáng lấp lánh.

Ba tuổi một sự khác biệt giữa hai thế hệ, Trương Tác Cửu chuyển đổi tuổi tác của hai người, nghĩ rằng cách biệt trong suy nghĩ của hai người chắc phải như khe nứt lớn ở Đông Phi ấy.

" Nếu Vu Thủy cũng là người vô tư như em thì tốt rồi." Trương Tác Cửu thở dài một hơi đi bưng móng giò.

Trương Vu Thủy sau khi tỉnh lại vẫn giống trước kia không khác nhau gì cả, vẫn thờ ơ như trước, nhưng ngay cả Trương Khâu cũng có thể cảm nhận có điều gì đó không ổn, huống hồ là Trương Tác Cửu và bác cả. Hết thảy mọi chuyện trong mộ Hạ Bi Huệ vương giống như trong huyễn tưởng, loại lời nói vô căn cứ như kiếp trước kiếp này nói ra không khéo bị bắt vào bệnh viện tâm thần, y có thể khuyên cái gì?

Hơn nữa trong gian mộ chính còn là quan tài trống không ——

Ồ, không đúng!

Trương Khâu lôi sợi dây đỏ trong cổ ra, bên dưới lơ lửng một cái túi gấm nhỏ, cách túi sờ hạt châu tròn bên trong, bác cả nói, thứ này sau này sẽ có tác luyện quỷ dưỡng thi, đặt vào miệng người chết sẽ có hiệu quả tốt nhất, lúc lấy ra toàn bộ hạt chậu nhuốm âm sát khí, không dưỡng trăm ngàn năm thì không có hiệu quả như thế này.

Móc hạt châu bị khí đen bao trùm từ trong túi ra, hạt châu dưỡng tử thi, tử thi dưỡng hạt châu, hỗ trợ tác dụng lẫn nhau.

Trương Khâu đột nhiên nhớ đến lúc trước khoảnh khắc khi mở quan tài ra, y nhìn thấy từ trong quan tài có một cánh tay đưa ra ngoài, vốn cho rằng là hoa mắt, hiện tại nhìn hạt châu trong tay, trong lúc nhất thời sởn cả tóc gáy người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Trong mộ thậm chí còn có đại bánh tông, ở dưới mi mắt của bọn họ chạy, bọn họ ngay cả bánh tông này trông như thế nào cũng không biết.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Trương Khâu cảm thấy mờ mịt, dù sao trong đoàn người bọn họ có một con bánh tông ở trong bóng đêm tối tăm nhìn chằm chằm bọn họ, không biết tại sao lại không hề động thủ. Đột nhiên nghĩ tới anh ba bị cắn đến môi chảy máu, lúc đó y cho là bọn người lão tứ và Kim lão đại, bây giờ xem ra là mình nghĩ nhiều rồi, bây giờ nghĩ lại rất có thể là Hạ Bi Huệ vương…

*

Ở trên trấn được hai ngày, Trương Lục Đoạn mang theo Trương Khâu khởi hành về nhà.

" Anh cả, qua thời gian nữa em sẽ mang theo vợ và Trương Khâu về chơi, mọi người bảo trọng."

"Lần sau ở lâu thêm chút." Trương Tam thấy Trương Khâu cùng hai đứa con trai đang nói chuyện, nhỏ giọng nói với em trai: " Tình huống của Trương Khâu không phải là không có biện pháp giải quyết, phía anh bên này sẽ tìm cách, em đừng kích động, ngẫm lại tuổi của mình đi, thật sự cho rằng mình còn nhỏ đấy à."

Lần này bị bọn người lão tam cho một gậy, khiến Trương Tam Liên càm ràm vài câu, Trương Lục Đoạn vội bảo đảm, trong lòng ông cũng thổn thức, đúng là lớn rồi, vậy mà lại rơi vào tay thằng nhóc ranh vắt mũi chưa sạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!