Trương Khâu cả người chấn động, Trương Tác Cửu bên cạnh hỏi: " Trương Khâu, bị sao vậy?"
"Không, không sao."
Theo bản năng che dấu suy nghĩ trong mình, Trương Khâu có chút thất thần, đôi mắt này và đôi mắt đỏ ngầu ở ngôi mộ dưới lòng đất Cô Mạc quốc núi Tần Lĩnh như chồng vào nhau. Nhắc mới nhớ, lúc trước vừa nhìn thấy đôi mắt kia đã ngất xỉu, sau đó cứ như nằm mơ, trừ lúc mới bắt đầu hơi đau một chút, toàn bộ vẫn là một giấc mơ không tệ, những điều kiện tiên quyết của tất cả phải là nằm mơ cơ, trong mơ cùng một người đàn ông ịch ịch, sướng xong rồi, biết đâu y sẽ khiếp sợ và dao động về vấn đề tính hướng của mình, sau đó sẽ tìm một bạn zai thử xem, mà không phải như bây giờ, đối phương là cương thi, y là đàn ông còn mang thai nữa.
Vừa nghĩ như thế, giấc mộng đẩy xe kia liền không còn chút đẹp đẽ nào nữa, thậm chí có thể dùng từ tai nạn giao thông để diễn tả.
Trương Khâu có chút sững sở, lúc này phiến đá dưới tay động đậy, Trương Khâu đến mức run lên nhanh chóng thu tay lại.
Phiến đá bị đẩy ra, Ly Thù từ phía dưới nhảy lên, động tác gọn gàng, Trương Khâu thấy Ly Thù theo bản năng lui về phía sau hai bước, chân mềm nhũn ngã xuống đất, Ly Thù nhìn thấy, quan tâm hỏi, "Làm sao vậy?"
Trương Khâu trong đầu rối rắm, theo bản năng sờ mũi một cái, lắc đầu, "Không sao." Sau đó đổi chủ đề, " Phía dưới có thứ gì khác không?"
Ly Thù nghe nói thế dừng lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt Trương Khâu, Trương Khâu bị nhìn có cảm giác như mình đã làm sai chuyện gì, lập tức kinh hãi.
Trương Vu Thủy có ý tứ nhìn quét qua hai người, lên tiếng nói: " Hai người đang to nhỏ gì thế, xuống trước rồi nói."
" Các người xuống trước." Ly Thù một tay quấn lấy dây thừng, kéo thẳng dây, ra hiệu hai người kia kéo dây thừng đi xuống.
Trương Tác Cửu thấy thân thể Ly Thù gầy gò có ý để hai người đổi vị trí, Ly Thù không nói gì, ánh mắt ra hiệu không cần. Trương Vu Thủy nhảy xuống đầu tiên, Trương Tác Cửu nghĩ đến việc để Trương Khâu xuống trước, Ly Thù lúc này mới lên tiếng, "Đợi lát nữa tôi dẫn cậu ấy xuống."
Trương Khâu ngồi trên đất nghe Ly Thù nói như vậy, có chút sợ hãi muốn phản bác, nhưng bắt gặp ánh mắt Ly Thù, y ngay lập tức kinh hãi, không khỏi tức giận đấm trên đất, bản thân sao lại không có tiền đồ như vậy!
Anh em họ Trương động tác nhanh nhẹn dọc theo dây thừng đi xuống, trên mặt đất chỉ còn lại Trương Khâu và Ly Thù.
Trương Khâu cẩn thận đánh giá Ly Thù, hai người anh họ của y vừa nhìn trọng lượng cũng không phải nhẹ, dáng vẻ Ly Thù chỉ dùng một tay mà không tốn chút sức, nhìn có chút soái.
" Cậu đang sợ tôi." Ly Thù đột nhiên nói.
"Không có." Trương Khâu nuốt nước bọt.
Ly Thù từ trên cao nhìn chằm chằm xuống đầu xù của Trương Khâu, Trương Khâu bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm xíu nữa đã định nói ra sự thật, chất vấn xem Ly Thù là có phải là cương thi ngàn năm dưới mộ Cô Mạc quốc hay không, Trương Tác Cửu ở phía dưới hô: "Chúng ta xuống."
Lá gan lớn mật của Trương Khâu vừa rồi một hơi xẹp xuống, đáng thương rủ xuống đầu không biết phải làm thế nào.
Ly Thù nhếch miệng lên, Trương Khâu lại không nhìn thấy, tự mình rơi vào vô hạn phẫn nộ và bất mãn của bản thân, y một nam nhi trai tráng sao có thể sợ hãi như thế! Y lúc bình thường cũng không sợ hãi như thế này!
Đều tại Ly Thù!
Trương Khâu ở trong lòng tức giận xong, liền có cảm giác một bàn tay lạnh lẽo đang xoa xoa trên đầu mình, nhất thời sửng sốt, cứng ngắc ngẩng đầu lên thấy Ly Thù đang nhìn mình.
" Ôm eo tôi."
Cái quỷ gì cơ?!
Ly Thù thấy Trương Khâu đứng bất động, một tay ôm eo Trương Khâu, cả người Trương Khâu ngã vào một lồng ngực cứng rắn lạnh băng, chóp mũi đều là mùi hương của Ly Thù, đầu óc như thể bị nhét hồ dán, còn chưa kịp nói gì, Ly Thù ôm y đạp lên phiến đá, đột nhiên rơi xuống cánh tay Trương Khâu theo bản năng ôm thật chặc Ly Thù, cả mặt đều vùi vào trong.
Trong bóng tối, khóe môi Ly Thù cong cong một chút.
Dây thừng ngắn lại, Ly Thù ôm Trương Khâu đung đưa trên không trung hai lần, Trương Khâu sợ đến mức thiếu chút nữa hét lên, hận không thể cả người đều dính vào người Ly Thù.
Trương Vu Thủy và Trương Tác Cửu ở phía dưới, nhìn hai người đung đưa qua lại, luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng không biết là điều gì.
Ly Thù nhẹ nhàng nhảy xuống đất, qua vài giây, Trương Khâu trong lồng ngực mới luống cuống tay chân buông Ly Thù ra, ho nhẹ một cái, vô cùng nghiêm túc, giống như người vừa nãy sợ đến mức chôn mặt trong ngực Ly Thù không phải y, "Ha ha, người đã đến đông đủ, đi nhanh thôi!"
Bọn họ đang đứng trên mép đường hầm, phía trước khoảng mười mét có lít nha lít nhít đao nhọn, không biết làm bằng vật liệu gì, qua mấy ngàn năm vẫn sắc bén như trước còn ánh lên hàn quang, chỉ cần có người đoán được vị trí gian mộ, giẫm xuống làm bàn đạp cũng chỉ có đao nhọn, đam vào người thành que xiên thật sự.
Nhưng bây giờ bọn họ xuống, hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ thiệt thòi cho Ly Thù.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!