Chạy đến đầu làng, chị Hương Liễu ném cái cuốc xuống mương.
Chị ôm tôi thật chặt, nghẹn ngào nói:
"Trinh Trinh, đừng nói cho ai biết là em cứu chị, biết chưa? Chị phải đi rồi.
"Tôi lấy hết số tiền dành dụm được dúi vào tay chị, khóc đến mức không nói thành lời. Chị lau nước mắt tôi, gượng cười:"Chị không học tiếp được nữa rồi, nhưng em đừng bỏ cuộc nhé! Hãy học thay phần của chị."
"Sau này thi đậu Nhất Trung, thi vào đại học. Thoát khỏi ngôi làng này. Đi xem Tháp Đông Phương, Cố Cung, Vạn Lý Trường Thành."
"Trinh Trinh, em nhất định làm được, đúng không? Hứa với chị… hứa đi…"
Tôi nước mắt như mưa, liên tục gật đầu:
"Em hứa! Em hứa với chị! Em tuyệt đối không bỏ cuộc!"
Chị Hương Liễu ôm tôi lần cuối:
"Đừng khóc. Sau này chị không thể lau nước mắt cho em được nữa. Chị sẽ tìm cách liên lạc với em."
"Trong lòng chị, em chính là em gái ruột. Dù chị có ở đâu… cũng sẽ luôn nhớ đến em."
"Trinh Trinh, em sẽ không bao giờ cô đơn nữa."
Đêm ấy tối tăm biết bao… từng chút… từng chút một… nuốt trọn bóng lưng chị.
Chị Hương Liễu đã trốn đi.
Bác Bảy nổi điên.
Chạy đến chất vấn tôi đầu tiên.
Nhưng mọi người kiểm tra hiện trường, phát hiện thanh sắt bị bẻ cong từ bên trong.
Tôi chỉ là một con bé, làm sao có gan như vậy được?
Bác Bảy đã xài mất một phần sính lễ.
Nhà trai phía gã câm điếc kéo đến đòi lại số còn lại, còn đánh ông ta một trận ra trò.
Từ đó, bác Bảy đi lại khập khiễng.
Đáng đời! Giá mà đánh c.h.ế. t luôn cho rồi!
Tiền của bố mẹ chỉ đủ cho tôi sống cầm chừng.
Muốn mua sách tham khảo, sách bài tập, tôi phải tự kiếm tiền.
Lên núi đốn tre.
Chọn cây to bằng bắp tay, cưa thành từng khúc dài một mét, rồi chẻ nhỏ bằng ngón út.
Bán được một xu một thanh.
Một ngày vất vả, kiếm được tầm năm đồng.
Nhưng tay tôi lại bị dằm tre đ.â. m chi chít, vừa đau vừa ngứa.
Tôi cũng có thể hái nhụy hoa dại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!