Về đến nhà, tôi mở quyển sách ra.
Phát hiện bên trong kẹp sẵn hai trăm tệ.
Đêm hôm ấy.
Tôi và chị Hương Liễu nằm trên giường tre ngoài sân, tay nắm c.h.ặ. t t.a. y nhau.
Trăng bị mây đen che khuất, sao cũng thưa thớt.
Chị siết lấy tay tôi, nói kiên định:
"Không sao đâu, học trường cấp hai ở thị trấn cũng được, vậy là hai đứa mình có thể làm bạn cùng nhau."
"Trinh Trinh, em là vàng thì ở đâu cũng tỏa sáng. Không được từ bỏ!"
Mấy bà trong làng thì xì xào bàn tán:
"Trinh Trinh, tụi con gái trong làng đều học trường thị trấn, chỉ có mày bày vẽ!"
"Con gái học làm gì nhiều, sau cũng chỉ để lấy chồng thôi."
"Trường tư mắc cắt cổ, toàn lừa mấy kẻ ngu! May mà bố mẹ mày không dại!
"… Cuối cùng, tôi vẫn học cấp hai ở thị trấn. Chị Hương Liễu học lớp 9, tôi học lớp 7. Ngày nào cũng cùng đi học, tan học cùng nhau. Khi tôi có kinh nguyệt, chính chị dạy tôi cách xử lý. Lót thêm vài tờ giấy lót trên bề mặt băng vệ sinh để dùng được lâu hơn, tiết kiệm tiền. Tôi bắt đầu dậy thì, cũng là chị dắt tôi đi mua áo lót trẻ em. Bác Bảy thỉnh thoảng lại mò tới tìm chị Hương Liễu, mắng chửi:"Đồ con hoang, có nhà không về!"
Có lần hắn say khướt, ôm chặt lấy tôi:
"Mày cướp con gái tao đi, vậy mày làm con tao luôn đi!
"Chị Hương Liễu phát điên thật sự. Chị lao ra từ bếp, mắt đỏ ngầu, cầm d.a. o bếp hét lớn:"Ông đối xử với tôi sao cũng được, nhưng ông mà không buông Trinh Trinh ra, tôi g.i.ế. c ông! Tôi g.i.ế. c ông đó!
"Chị c.h.é. m vào tay ông ta, m.á. u văng ra. Bác Bảy bị dọa chạy mất. Tôi ngã quỵ dưới đất. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra rất nhiều điều. Hiểu vì sao chị lại ghét bác Bảy đến vậy. Hiểu vì sao chị biết núi có sói. Hiểu vì sao chị thà sống với tôi cũng không về nhà. Hai đứa ôm nhau khóc nức nở. Tiếng khóc vang vọng cả rừng núi. Sáng hôm sau, trong làng lại đầy lời đồn:"Nó điên rồi, lại phát bệnh nữa kìa!"
Mấy ông bà già nhao nhao chỉ trích:
"Dù sao cũng là cha ruột, mày động d.a. o động kiếm với cha mày là mày bất hiếu!"
"Thiên hạ không có cha mẹ nào là sai cả!"
"Trinh Trinh, mày cứ chơi với nó, sớm muộn cũng bị nó làm hư!"
…
Lúc đó chúng tôi còn quá nhỏ.
Lòng tự trọng còn mong manh, không biết làm sao để phản bác sự thật bị bóp méo ấy.
Chỉ thấy tức giận và ngạt thở.
Từ giây phút ấy, tôi càng quyết tâm hơn: Tôi phải trốn khỏi nơi này.
Tôi phải thoát khỏi ngôi làng nuốt sống con người này, khỏi những kẻ luôn đứng trên đỉnh đạo đức để phán xét nỗi đau người khác.
Tôi và chị Hương Liễu ngày đêm cắm đầu vào học.
Không ngờ hiệu trưởng trường Thành Bắc sau đó lại đều đặn nhờ người gửi tài liệu ôn luyện nội bộ cho chúng tôi.
Tôi chưa bao giờ giữ riêng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!