Cẩu Thúc xấu hổ rụt tay lại.
Cũng chính hôm đó, chị Hương Liễu lấy kéo cắt tóc tôi thật ngắn, ngắn đến mức lởm chởm, xấu tệ.
Tôi uất ức, nước mắt rơi lã chã.
Chị lại quát tôi: "Em sống một mình trên núi, để vậy an toàn hơn."
"Tại sao?"
"Vì trên núi có sói."
Chị nghiêm giọng: "Khi ngủ phải khóa chặt cửa sổ cửa ra vào, đừng mở cửa lung tung, nhớ chưa?
"Trên núi có sói thật không, tôi không biết. Nhưng gió đêm ở núi thì rất mạnh. Tiếng lá tre xào xạc không ngừng. Thi thoảng lại có tiếng chim kêu… Trễ thế rồi mà còn chưa ngủ sao? Có phải… nó cũng như tôi, không có bố mẹ? Khi đêm xuống, làng quê im ắng đến lạ, mọi âm thanh tự nhiên lại vang lên rõ rệt hơn bao giờ hết. Tai tôi nghe đủ mọi thứ, nhưng lòng lại thấy trống rỗng đến kỳ lạ. Cảm giác như cả thế gian này chỉ còn lại một mình tôi. Đúng lúc đó, cánh cổng sân"két
"lên một tiếng. Tiếng bước chân lộn xộn từ xa tiến lại gần. Rồi dừng ngay bên ngoài cửa sổ. Dưới ánh trăng mờ, một con mắt đục ngầu áp sát vào cái lỗ thủng trên cửa, nhìn chằm chằm vào trong. Tôi hét lên một tiếng, siết chặt chăn quanh người. Giọng lè nhè của Cẩu Thúc vang lên:"Trinh Trinh, là Cẩu Thúc đây… Con ở một mình chắc sợ lắm phải không? Mở cửa đi, Cẩu Thúc vào ngủ với con nhé. Có Cẩu Thúc ôm là con hết sợ liền!
"Da đầu tôi tê rần, người run như cầy sấy. Thì ra trên đời này, đáng sợ hơn sói trong núi… là cầm thú đội lốt người. Ông ta đập mạnh vào cửa sổ. Thanh sắt đã rỉ sét kêu răng rắc như sắp gãy. Tấm kính mỏng run lên bần bật dưới ánh trăng, rồi"rắc
"một tiếng vỡ nát. Bàn tay đầy lông lá của ông ta… đưa thẳng vào trong. Mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng tôi, tinh thần căng như dây đàn. Đúng lúc ấy, một luồng sáng đèn pin rọi thẳng vào khung cửa kính, kèm theo giọng nói lạnh lùng, dứt khoát:"Đêm hôm không ngủ, ông mò đến nhà Trinh Trinh làm gì đấy hả!
"Là chị Hương Liễu! Tôi lập tức bật dậy khỏi giường. Nghe thấy chị hét lớn:"Em là heo à? Hắn thò tay vô rồi còn không biết đánh?
"Giọng chị khiến tôi lấy lại dũng khí. Tôi chộp lấy cây gậy ở sau cửa, giáng mạnh vào cánh tay Cẩu Thúc. Chị Hương Liễu thì liên tục lia đèn pin vào mắt hắn. Cẩu Thúc tức điên, gào lên:"Con nha đầu c.h.ế. t tiệt! Tao ngủ với Trinh Trinh thì liên quan gì đến mày! Mày không cho nó ngủ với tao thì mày ngủ với tao!"
Chị Hương Liễu cười lạnh:
"Thử động vào tao xem, tao có d.a. o liềm đấy, phát điên lên là chặt đứt tay ông luôn!"
Tôi sợ chị bị hắn làm hại, liền cầm d.a. o bếp lao ra, run run nói: "Tôi… tôi cũng c.h.é. m ông luôn đó!
"Cẩu Thúc hoảng sợ. Lầm bầm chửi bới rồi bỏ đi. Sáng hôm sau, khi bị dân làng chỉ trích, hắn chỉ cười cợt:"Uống nhiều quá, đi nhầm đường thôi mà."
Bác Bảy trừng mắt nhìn chị Hương Liễu, mắng nhiếc:
"Đêm hôm không ngủ lại lang thang ngoài đường như mèo hoang! Có bị người ta làm gì cũng đáng đời!
"Chị Hương Liễu nhếch mép:"Ai dám động tay động chân với tôi, tôi chặt nát hắn ra cho chó ăn.
"Mặt bác Bảy tái hẳn, không dám nói thêm gì nữa. Từ hôm đó, đêm nào chị Hương Liễu cũng đến ngủ với tôi. Một số bà lớn tuổi trong làng còn khuyên tôi:"Con né cái con điên đó ra đi, nó mà nổi cơn lên thì cắn c.h.ế. t con đấy!"
Họ đâu biết… Chị là người duy nhất trên đời này bảo vệ tôi.
Chúng tôi quá yếu đuối.
Nếu không gồng mình lên, giương nanh múa vuốt, làm sao dọa được lũ sói đói đang rình rập khắp nơi?
Lúc đó tôi học lớp Năm, còn chị Hương Liễu học lớp Bảy vì học muộn.
Trước đây không ai quản, tôi chẳng bao giờ làm bài tập.
Giờ thì không được nữa rồi.
Chị ép tôi học chung với chị.
Còn kiểm tra bài, sửa lỗi cho tôi.
Bản tính con người vốn dễ lười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!