Tôi cầm đúng một trăm tệ.
Buổi sáng ăn bánh bao, uống nước lạnh.
Buổi trưa ăn mì gói rẻ nhất.
Buổi tối vào căng tin xin một phần cơm trắng, lấy gói gia vị còn lại từ bữa trưa pha với nước nóng chan vào mà ăn.
Cứ thế, tôi vượt qua một mùa đông dài, lạnh, đói, và đầy cô độc.
Nếu khi đó, ba để tôi ăn no một chút, nếu ông nói với tôi vài câu ấm áp, có thể, tôi sẽ sẵn sàng chăm sóc ông, cả đời hiếu thuận.
Mẹ kế cũng dẫn bé Ưu Ưu đến.
Bà ấy là người thành phố, chưa từng thích quê.
Kết hôn với ba nhiều năm, chưa từng về làng một lần.
Bà nở nụ cười giả lả, đẩy Ưu Ưu đến trước mặt tôi:
"Ưu Ưu, gọi chị đi con. Chị thi đỗ đại học giỏi lắm đấy. Sau này nhờ chị kèm con học, để con thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, chịu không?"
Ưu Ưu ngây thơ ngẩng đầu hỏi mẹ:
"Mẹ, chị không phải ăn xin sao? Chị là ăn xin hả?
"Cả tiệc mừng bỗng lặng ngắt như tờ. Không biết ai cười gượng chữa thẹn:"Con bé Ưu Ưu… nói chuyện lanh lợi thật đó!"
Mẹ kéo tôi ra một góc, trợn tròn mắt:
"Con đừng bị bà mẹ kế kia lừa. Bà ta trước giờ chưa từng ưa con. Giờ con đậu đại học, lại bày ra cái mặt vui vẻ đó!"
Thế còn mẹ thì sao?
Mẹ kế không sinh ra tôi, không thương tôi, là lẽ đương nhiên.
Nhưng mẹ là mẹ ruột của tôi.
Mẹ cũng chưa từng yêu thương tôi thật lòng mà.
Có đứa nhỏ đang lăn ra đất ăn vạ trong tiệc mừng.
Có gã đàn ông uống quá chén, chửi bới ầm ĩ.
Có hai bà lớn tiếng cãi vã, đỏ mặt tía tai.
…
Rất náo nhiệt.
Nhộn nhịp đến mức tôi cảm thấy bữa tiệc này chẳng hề liên quan gì đến tôi.
Tôi rời khỏi rạp cưới, ngồi một mình dưới tảng đá lớn ngoài sân.
Con đường lên núi không ai chăm sóc, cỏ dại và dây leo mọc um tùm che lối.
Một nhánh dây mâm xôi bò ra, trên đó treo lủng lẳng một chùm quả đỏ.
Tôi hái một trái, bỏ vào miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!