Chương 12: (Vô Đề)

Trước môn thi đầu tiên của kỳ thi đại học, tiếng ve ngoài cửa sổ kêu inh ỏi.

Tôi chợt nhớ lại mùa hè năm tôi mười tuổi, tôi vào rừng nhặt xác ve sầu để bán.

Nhặt một lúc, tôi vui quá quên cả thời gian.

Đến khi nhận ra thì trời đã tối sẫm, và tôi... lạc đường.

Chuyện đó người quê gọi là "ma dẫn lối".

Tôi đi lòng vòng, không cách nào thoát khỏi cánh rừng ấy.

Trời tối đen.

Tôi vừa đói, vừa sợ, tuyệt vọng đến cùng cực.

Không có bố mẹ bên cạnh.

Chắc sẽ không ai biết tôi mất tích.

Có lẽ, tôi sẽ c.h.ế. t lặng lẽ trong khu rừng này.

Như những chiếc lá rụng mục nát dưới chân tôi.

Chẳng ai biết chúng từng rơi xuống từ cành cây nào.

Tôi dựa vào gốc cây, mơ màng sắp ngủ thì nghe có người gọi:

"Trinh Trinh... Trịnh Trinh!"

Tiếng gọi mỗi lúc một gần. Ánh đèn pin rọi thẳng vào mắt tôi.

Là chị Hương Liễu…

Chị lúc ấy rất giận:

"Em đi sâu thế này là muốn làm mồi cho sói à? Nhặt ve sầu cũng không gọi ai đi cùng hả?"

Số ve sầu ấy bán được 15 tệ.

Tôi dùng số tiền đó mua cho chị một đôi dép mới.

Chị đã giẫm hỏng dép trong lúc đi tìm tôi, lúc tìm thấy tôi, chân chị trần trụi đầy vết xước nhỏ.

Chị Hương Liễu à, từng năm từng tháng nỗ lực đến hôm nay… Em chắc chắn làm được, đúng không?

Năm đó, kỳ thi đại học công bố điểm lúc 5:30 chiều.

Sau khi thi xong, thầy Trịnh giới thiệu cho tôi 2 học sinh cần gia sư, 15 tệ/giờ.

5:10 chiều, tôi dạy xong.

Vừa bước ra khỏi cầu thang, tôi nhìn thấy chị Hương Liễu đứng dưới gốc long não, mặc sườn xám, đi giày cao gót đỏ.

Tôi sững người.

Chị bước tới kéo tay tôi:

"Ngẩn người làm gì? Sắp có điểm rồi, mình tới quán net thôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!