Lúc phát bài kiểm tra, thầy Tống Phong liếc tôi một cái:
"Đừng tưởng điểm tăng chút xíu là ngon lành. Với trình độ của em, cách đại học còn xa lắm."
Không biết bây giờ môi trường giáo dục thế nào, nhưng hồi đó, chẳng ai kiểm tra tư cách đạo đức của giáo viên.
Họ ngồi trên đầu chúng tôi, lấy danh nghĩa "người lớn" và "thầy cô", giẫm đạp không thương tiếc lên nỗ lực và lòng tự trọng của học sinh.
Kỳ thi cuối kỳ lớp 10 rất quan trọng.
Vì sau đó sẽ phân ban: Top 50 môn Khoa học Tự nhiên vào lớp 1 lớp chất lượng cao nhất.
Từ 51 đến 100 là lớp 2.
Còn lại chia đều vào các lớp thường.
Nếu muốn vào lớp 1, tôi phải kéo điểm Vật lý lên.
Tôi toàn tâm toàn ý học Vật lý.
Có bài quá khó, bạn bè không giải được, tôi buộc phải hỏi thầy Tống.
Ông ta thẳng thừng từ chối:
"Giờ tôi bận. Em đi học Văn đi. Học thuộc lòng, không cần logic, hợp với loại như em."
Lúc đó, một thầy khác tên là Trịnh, ngồi cùng văn phòng, lên tiếng:
"Để thầy giúp em."
Thầy Trịnh dạy lớp khác.
Thầy dùng cả giờ ra chơi để giảng cho tôi.
Rời văn phòng, tôi nghe thấy Tống Phong cười khinh:
"Ông phí thời gian vào con bé đó làm gì?
Con gái không hợp học Lý, mà nền tảng nó lại tệ thế, có học cũng chẳng vào nổi lớp 1 đâu."
Từ hôm đó, tôi thường xuyên hỏi bài thầy Trịnh.
Thầy dạy kỹ và có hệ thống hơn.
Bài giảng của Tống Phong rời rạc, mỗi chỗ một mảnh.
Còn thầy Trịnh thì kết nối chúng lại như chuỗi hạt, giúp tôi ghi nhớ và hiểu dễ dàng hơn nhiều.
Trước kỳ thi cuối kỳ, tôi hỏi bài thầy lần cuối.
Thầy giảng xong, giọng rất chân thành:
"Trinh Trinh, dù ở đâu, yêu học và chăm học luôn là phẩm chất đáng quý. Đừng để ai ảnh hưởng đến bước đi của em."
Hoàng hôn hôm đó rực rỡ như lửa, chiếu sáng từng nếp nhăn nơi đuôi mắt thầy.
Tôi cúi đầu thật sâu:
"Em nhớ rồi. Cảm ơn thầy, thầy Trịnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!