Chương 10: (Vô Đề)

Trong bóng tối, chị vuốt nhẹ mặt tôi:

"May quá… Em vẫn trụ được. Trinh Trinh, em lớn rồi. Chị… thật sự rất vui.

"Lênh đênh đất khách, lênh đênh giữa biển, đối diện với đủ kiểu khách lạ, quanh tai là ngôn ngữ xa lạ, mắt là biển khơi vô tận… Chị chắc chắn đã chịu rất, rất nhiều khổ cực. Cảm nhận được nỗi xót xa của tôi, chị Hương Liễu bật dậy:"Cho em xem cái này!"

Là một thẻ ngân hàng.

"Trong này có hai vạn tệ!"

Chị nhét vào tay tôi.

"Mật khẩu là ngày sinh của em."

"Chị đi tàu không liên lạc với em thường xuyên được, nên số này chắc đủ để em học hết cấp ba."

"Đừng lo nữa, tập trung mà học!"

Tôi đẩy trả lại: "Nhưng đây là tiền chị khổ sở dành dụm…"

Chị xoa đầu tôi, nhẹ giọng:

"Chị vẫn còn để dành ít tiền."

"Trinh Trinh, chị không còn cơ hội học lại cấp ba, thi đại học nữa."

"Em học giúp chị, xem như hoàn thành giấc mơ dang dở của chị, được không?"

Tấm thẻ cấn vào tay tôi, tôi khe khẽ nói:

"Chị tốt với em như vậy, mà em lại chẳng biết làm gì để đền đáp…

"Chị cười. Trong đêm đen, nụ cười ấy như hoa quỳnh nở rộ, nhẹ mà sáng:"Em trả ơn chị rồi. Khi cả làng cho rằng chị là đứa điên, chỉ có em chia cho chị hai viên kẹo ngọt ngào nhất cuộc đời."

"Chỉ có em, cầm búa đến cứu chị khỏi cái nhà đó.

"Chúng tôi là hai bụi cỏ dại cô đơn. Chỉ khi dựa vào nhau, mới cảm thấy cuộc đời này vẫn còn hơi ấm. Mới biết rằng, trái tim mình vẫn còn đập vẫn còn sống. Sáng hôm sau, bác Bảy đứng trước sân hét om sòm:"Hương Liễu! Còn không cút về nhà hả?"

"Tao nuôi mày lớn thế này, mày ra ngoài kiếm tiền, mà không thèm mua cho tao lấy bao thuốc hay chai rượu!"

"Mày bất hiếu như vậy, coi chừng ông trời thu mày sớm đó!"

Chị Hương Liễu mở cửa, sải bước ra ngoài, không nể nang mắng thẳng vào mặt bác Bảy:

"Lúc đó ông rình trộm tôi tắm, còn giở trò sàm sỡ! Sao trời không băm ông ra ngàn mảnh cho rồi đi?!

"Chị hét lớn. Tôi vừa ngỡ ngàng, vừa hoảng sợ siết c.h.ặ. t t.a. y chị. Xã hội này luôn khắt khe với phụ nữ hơn đàn ông. Những chuyện như vậy nếu bị phanh phui, chỉ một trận dư luận cũng có thể nhấn chị c.h.ế. t chìm trong nước bọt miệng đời. Nhưng bàn tay chị nắm tay tôi rất chặt, ánh mắt cũng vô cùng kiên định:"Đừng sợ, Trinh Trinh."

"Chúng ta không sai. Chúng ta không cần phải thấy xấu hổ, càng không có gì phải cúi đầu."

"Ngẩng cao đầu lên Trinh Trinh!

"Để có thể thản nhiên mà nói ra điều đó, chị nhất định… đã trải qua rất nhiều, rất nhiều cay đắng và khổ đau. Tôi hít sâu một hơi, cũng cất cao giọng, tiếp lời chị:"Ông đúng là cầm thú, động lòng xấu xa với chính con gái mình!"

"Người như ông phải bị xay nhuyễn cho chó ăn mới đáng!"

"Ông chưa từng nuôi nấng chị ấy một ngày, chị ấy sống được đến bây giờ là do bản thân chị gồng gánh, ông không xứng đáng được chị phụng dưỡng! Ông không xứng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!