Chương 1: (Vô Đề)

Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi một đứa trẻ tám tuổi bị chính cha mẹ tôi bỏ lại một mình trong căn nhà đất trên núi.

Không ai quản tôi.

Tôi có thể mấy ngày liền không gội đầu.

Tôi có thể lăn lộn trên bãi bùn.

Tôi có thể trèo lên những cây thật cao để hái trái rừng.

Tôi có thể bơi đến tận chỗ sâu và nguy hiểm nhất của con suối.

Lũ bạn đều ghen tị lắm:

"Ước gì bố mẹ tớ cũng kệ tớ như vậy."

"Tớ mà dính đầy bùn về nhà là mẹ đập gãy chân liền."

"Mẹ tớ không cho xuống suối bơi đâu.

"… Trời chạng vạng, khói bếp lượn lờ trong không trung. Tiếng gọi nhau về ăn cơm vang lên khắp nơi:"Tiểu Cường, mày c.h.ế. t đâu rồi hả?"

"Đại Bằng, cút về ăn cơm!"

"Giao Giao, cơm xong rồi nè!

"… Bọn họ đều phải về nhà. Tôi nghiêng đầu, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Đại Bằng bị cô Mạnh cầm chổi rượt khắp làng."Cái quần mới mặc mà mày quẹt toạc một lỗ như vậy, muốn chọc tức tao c.h.ế. t hả!"

Nó vừa chạy vừa gào khóc, không quên trợn mắt lườm tôi:

"Không được đứng đó cười nhạo tao!

"Tôi vừa đá đá mấy viên đá nhỏ ven đường, vừa quay về căn nhà trên sườn núi của mình. Tự nhóm bếp nấu cơm. Cho hơi nhiều củi, lửa cháy bùng lên. Cơm bị khê. Tôi cuống quýt lấy que cời đống củi đang cháy dữ dội ra ngoài. Than nóng rơi trúng mu bàn chân tôi. Tôi hét lên một tiếng:"Mẹ ơi…"

Tiếng kêu đau đớn ấy bị ngọn gió núi cuốn phăng đi.

Chỉ còn lại sự im lặng kéo dài.

… À.

Tôi quên mất rồi.

Đã không còn mẹ ở bên nữa.

Mà thật ra, dù mẹ có ở đó… Bà cũng chỉ mắng tôi vô dụng, chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong.

Mu bàn chân tôi phồng lên một vết bỏng to tướng.

Tôi nghiến răng dùng kim chích vỡ, nặn hết mủ ra, rồi xé lớp da chết, rắc tro cây lên vết thương.

Đổ rất nhiều mồ hôi.

Cũng khá đau.

Nhưng vẫn nhẹ hơn lần bị bố nổi giận sau cơn say, cầm cán cuốc chọc mạnh vào thắt lưng tôi.

Cơm thì vẫn khê.

Trứng hấp bỏ quá nhiều xì dầu, đầy bọt khí, đen sì và chua lè.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!