Chương 41: (Vô Đề)

Hôm nay là ngày đi học đầu tiên, mọi người trong ký túc xá không biết là do còn uể oải sau kỳ tập quân sự hay bị sự lười nhác suốt một mùa hè làm cho trì trệ, nói chung sáng sớm Sơ Nhất tỉnh dậy, người luôn dậy tương đối sớm như Chu Xuân Dương vẫn còn đang mê mệt say giấc nồng.

Sơ Nhất ngồi trên giường tựa lưng vào tường, cậu dậy sớm là bởi vì hôm qua ngủ không quá sâu.

Cảm giác mình thành Lão cẩu mất rồi, ngày nào có chút chuyện y như rằng ngủ không ngon.

Trước khi Yến Hàng đến, mỗi ngày cậu không cân nhắc bất kỳ điều gì, nhiều nhất chỉ là muốn làm sao né tránh đám Lý Tử Hảo, làm sao có thể trở nên vô hình, sau khi Yến Hàng rời đi, suy nghĩ của cậu càng trở nên đơn giản, chính là phải tìm được Yến Hàng.

Có thể là tìm được Yến Hàng xong, cậu già mất rồi.

Mà đặc điểm của Lão cẩu chính là ngủ không ngon sẽ nằm mơ.

Kể từ lần mơ thấy Yến Hàng cởi trần chống đẩy đến nay đã hơn mười ngày, cậu lại mơ thấy Yến Hàng, lần này mặc quần áo chỉnh tề.

Nhưng cứ vùi đầu đi về phía trước.

Cậu ở phía sau, liều mạng đuổi cũng không kịp, chân dù thế nào cũng không cất bước nổi, đi như bò, tốc độ không bằng con nhím bên cạnh, muốn hô một tiếng gọi Yến Hàng chờ cậu một chút, mà gọi thế nào cũng không ra tiếng.

Cảm giác này so với ở trong mơ tìm mãi không ra nhà vệ sinh hoặc bấm mãi không đúng số điện thoại còn thống khổ hơn nhiều.

Chủ yếu mệt vì chạy.

Lúc này cậu còn cảm thấy toàn thân đau nhức.

Rời giường rửa mặt mũi xong xuôi, mọi người trong ký túc xá vẫn đang ngủ, cậu đứng giữa phòng, không biết có nên giống như Chu Xuân Dương mang hộp cơm ra gõ gõ hô mấy tiếng, hoặc như Trương Cường trực tiếp tát vào tay người ta.

Cậu thấy xấu hổ, dù cho mọi người trong ký túc đều đối với cậu rất tốt, nhưng cậu không có loại tự tin như vậy.

Có điều có phương pháp đơn giản mà nhanh chóng hơn nhiều.

Cậu đi tới bên giường Chu Xuân Dương, lay tỉnh Chu Xuân Dương.

Hả? Chu Xuân Dương mê man nhìn cậu.

Sắp muộn, rồi. Sơ Nhất giơ điện thoại cho cậu ta nhìn.

Mỗi mình cậu dậy à? Chu Xuân Dương ngồi dậy.

Ừm. Sơ Nhất gật đầu.

Chu Xuân Dương ngáp một cái, xuống khỏi giường đi tới bên cạnh cái giá, cầm thau cơm với một cái muôi lên, đi vòng quanh phòng gõ coong coong coong một hồi, ghé vào lỗ tai mỗi người đều gõ hai lần.

"Dậy đi dậy đi dậy đi..."

Tôi ---- đệt! Lý Tử Cường mắng một câu.

Hiệu suất quả là cao, không tới hai phút, toàn bộ người trong phòng đều đã ngồi dậy.

Ngay khi mọi người đang ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị rửa mặt, Tô Bân phi vào nhà tắm đầu tiên, đóng cửa rầm một cái.Đệt,

"Trương Cường nhìn cửa nhà tắm,"Nó đi vào không quá mười phút không ra đâu, mỗi lần đều làm cả đám chết nghẹn bên ngoài!Táo bón à?Cao Hiểu Dương nói.Ai mà biết, thật muốn lấy cây gậy thông cống giúp đỡ nó quá.Trương Cường nói.Tôi sang phòng bên đi nhờ,Chu Xuân Dương nói,Bọn họ chắc dậy sớm, tầm này cũng xong rồi."

Trong trường có không ít học sinh là người bản địa, Chu Xuân Dương không tới hai ngày đều đã quen biết cả, ngoại trừ đám người lần trước đánh nhau, các phòng ký túc ở tầng này cậu ta đều coi như phòng mình luôn rồi.

Nói tới điểm này, Sơ Nhất thật sự bội phục Chu Xuân Dương, cũng rất ghen tỵ với cậu ta.

Không như mình, rõ ràng làm gì cũng không có sức, làm gì cũng đều sợ bị người ta cười nhạo, thế mà lại được chụp cái danh xưng Cẩu ca trên đầu.

Tô Bân chưa ra, mấy người bên ngoài đã hùng hùng hổ hổ như vậy mà cậu ta vẫn kiên định tiếp tục ngồi xổm bên trong, tố chất tâm lý cũng thực mạnh mẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!