Không hổ là Chó đất, lão đại ngành khí tu Chó đất Sơ Nhất, chống đẩy bảy mươi cái không nằm sấp tại chỗ, lão đại ngành khí tu một chọi sáu Chó đất Sơ Nhất.
Yến Hàng nhìn tay mình, cảm thấy chỉ một phút nữa thôi, tay hắn sẽ bị Sơ Nhất bóp nát bấy luôn.
Trước đây hắn thật không nghĩ tới lực tay Sơ Nhất lại lớn như vậy.
"Cẩu ca," Yến Hàng nhìn cậu, "Thương lượng chuyện này chút."
"Chuẩn tấu!" Sơ Nhất vẫn gắt gao nắm tay hắn.
Yến Hàng cảm thấy Sơ Nhất có một điểm khiến người ta đặc biệt yêu thích, chính là những câu nói tuôn ra theo phản xạ có điều kiện kiểu này, bất kể đang căng thẳng, hay đang khó chịu, luôn luôn có thể ngay lập tức dùng tốc độ thần kỳ mà ứng đối lại.
"Có thể nắm nhẹ nhẹ chút không?" Yến Hàng nói, "Xương tay nhỏ lắm, dùng thêm chút sức nữa chắc chắn gãy, thật đó."
"... À!" Sơ Nhất như đột nhiên tỉnh ngủ, buông lỏng tay hắn ra.
"Ngày mai tím bầm một mảng chắc luôn." Yến Hàng vẩy vẩy tay.
"Vòng, tay nha." Sơ Nhất nói.
"Nếu không để anh nắm lại em thử xem?" Yến Hàng xì một tiếng, "Nhìn em có vẻ khỏe mạnh nhỉ."
Lúc này tâm lý Sơ Nhất đột nhiên khó chịu, Yến Hàng cho rằng cậu mơ tới chuyện của một năm trước, lập tức an ủi cậu, còn khéo léo nhanh chóng thay đổi đề tài.
Rõ ràng Yến Hàng khó chịu hơn cậu nhiều, dù sao ban đầu có thể xác định chú Yến bị thương nặng, mà tình cảm hai bố con họ cực kỳ tốt.
Yến Hàng tâm tình trong lòng suốt một thời gian dài như vậy còn chưa khôi phục, thế mà giờ đây lại đang an ủi cậu.
Cậu cực kỳ khó chịu, cũng đau lòng vô cùng.
Hiện giờ cậu vẫn còn nhớ rõ ràng Yến Hàng lúc đó, thanh âm khàn khàn, toàn thân uể oải mơ hồ.
"Cái kia..." Cậu muốn nói gì đó, nhưng trong thời gian ngắn lại không biết nên nói như thế nào, chỉ muốn nhanh chóng đáp lại Yến Hàng, để Yến Hàng biết mình không sao, cậu ấn cổ tay Yến Hàng một cái, "Hôm trước em nắm, nắm tay người ta ấn, không thành."
"Giở trò giả vờ đẹp trai thất bại chứ gì?" Yến Hàng cười hỏi.
"Ừa," Sơ Nhất gật gật đầu, "Anh cũng không, không làm được, còn gì?"
"Ai bảo," Yến Hàng bỏ đồng xu trong tay vào tay cậu, "Nắm lấy."
Sơ Nhất nắm chặt đồng xu trong tay.
Yến Hàng thò tay ra, đầu tiên nắm cánh tay cậu, sau đó bàn tay trượt theo một đường lướt xuống cổ tay, không đợi Sơ Nhất hồi phục tinh thần trở lại từ cảm giác thoải mái như đang được mát xa thư giãn, ngón tay Yến Hàng trên cổ tay cậu đột nhiên ấn nhẹ một cái.
Nhất thời cậu cảm thấy cổ tay tê dại một hồi, tuy rằng cũng muốn nỗ lực phản kháng, mà ngón tay cứ nhũn ra, làm phản rồi.
Cậu trơ mắt nhìn Yến Hàng đẩy từng ngón từng ngón tay cậu mở ra, lại nắm cổ tay xoay hướng xuống dưới một cái, đồng xu trong tay cậu rơi xuống đất.
"Thế nào Cẩu ca," Yến Hàng buông tay cậu ra, nhặt đồng xu lên thả lại vào tay cậu, "Phục chưa?"
"Anh luyện, luyện được rồi?" Sơ Nhất hơi giật mình, cậu nhớ rõ lúc trước chú Yến từng nói chiêu này Yến Hàng còn chưa luyện thành được, mỗi lần đều thất bại, coi như thành công chẳng qua là do dùng nhiều sức quá.
"Anh ở đây ẩn cư đã gần một năm," Yến Hàng nói, "Nội lực tăng mạnh, hiện giờ chiêu bấm xương cổ tay này đã luyện thành tài rồi..."
Sơ Nhất nhịn không được bật cười: "Chiêu thức lợi, lợi hại thế dạy, em đi."
"Tự mình ngộ ra thôi," Yến Hàng, "Dạy hết cho đồ đệ, sư phụ chết đói."
Hai người trầm mặc ngây ngốc ngồi ngắm biển đêm một hồi, Yến Hàng đứng lên chậm rãi xoay người: "Ngắm đủ chưa, có cần tới sát mép nước không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!