Thầy giáo điểm danh xong, Sơ Nhất vẫn không có khái niệm đối với tốp người lớp Khí tu, ngoại trừ bảy người cùng ký túc xá, không để ý thêm bất cứ ai.
Dù sao cậu đứng hàng đầu, người khác dám nhìn Đông lại ngó Tây, cậu không dám.
Cậu học 9 năm học, chưa từng có kinh nghiệm, đại đa số thời gian đều cúi đầu, bên cạnh có ai, ai tên gì, dáng dấp ra sao, cậu chưa từng có hứng thú muốn biết.
Thế nhưng.
Cả lớp đều biết, người đang đứng hàng đầu kia.
Là Chó đất Sơ Nhất.
Sơ Nhất thật muốn kéo Hồ Bưu ra ngoài tẩn cho một trận, làm cho gã biết thế nào là Chó đất.
Nhưng không có cơ hội.
Thầy giáo điểm danh xong là bắt đầu tập quân sự.
Huấn luyện viên của bọn họ họ Trần, cao to đen, giọng nói vang dội.
Các bạn học! HLV Trần đứng trước mặt Sơ Nhất rống lên một tiếng, chấn động tới mức cậu ù cả tai, sau đó HLV nói gì đều nghe không rõ nữa.
Sau đó bọn họ được dẫn tới địa bàn của chuyên ngành Khí tu, bên cạnh là một loạt ga ra, đều thấp không che được mặt trời, tốp nữ sinh đang tập trong bóng râm của tòa nhà học bên kia nghe có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Nội dung tập quân sự bắt đầu không khác hồi cấp 2 cho lắm, xếp hàng, dóng hàng trái phải trước sau, điểm số, quay trái phải trước sau.
Thế là người quay trái, người quay phải.
Làm Sơ Nhất cảm thấy trên thế giới này rất nhiều chuyện tương đồng.
Dù là ở nơi đâu, dù là bao nhiêu tuổi, đều sẽ có người không phân biệt nổi phải trái.
Mỗi lần quay người, đều có thể nhìn thấy mấy cặp đứng nhìn trừng trừng lẫn nhau, hơn nữa đều quyết tâm không nhìn sang bên cạnh, muốn đánh cược một phen mình mới là người quay đúng.
Sơ Nhất rất hồi hộp, mỗi lần có người mắc lỗi, đều bị HLV Trần xách ra khỏi hàng, đứng trước hàng ngũ, quay mười tám lần cho đúng mới thôi.
Chuyện như vậy cậu tuyệt đối muốn tránh, biệt danh Chó đất bị truyền bá ra ngoài đã khiến cậu áp lực rất lớn rồi, nếu như mắc lỗi trước mặt nhiều người như vậy bị xách ra khỏi hàng, có lẽ cậu quay tám mươi lần cũng không đúng nổi.
Có điều càng căng thẳng càng dễ mắc lỗi, đây là một kinh nghiệm cực kỳ chính xác do đã được tích lũy qua nhiều năm.
Không riêng Sơ Nhất mắc lỗi, kiểu không thể phân rõ phương hướng trái phải này rất nhiều người mắc phải.
Cậu là mắc lỗi quay người lúc đang tập đi mốt hai mốt.
Vừa căng thẳng liền mắc lỗi ngay, việc này rút cục cũng xảy ra trên người cậu rồi.
Hơn nữa bởi vì đám học sinh có hơi lười nhác, tập luyện một tiếng đồng hồ đã khiến HLV Trần cực kỳ khó chịu, xử phạt đối với người mắc lỗi đã không còn ở mức lặp lại động tác cho đúng nữa.
Báo danh!
HLV Trần chỉ cậu.
Sơ Nhất. Sơ Nhất trả lời, bởi vì căng thẳng mà âm thanh không phát ra được.
"Báo lại lần nữa, không nghe thấy!" HLV Trần nói.
Sơ Nhất. Sơ Nhất báo lại một lần.
Cậu đã cố gắng nói thật to, nhưng nghe ra âm thanh vẫn không đủ lớn, hơn nữa bởi vì muốn kiềm chế bản thân đừng quá sốt sắng, cậu hơi kéo dài âm thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!