Sơ Nhất đứng ngoài tiệm thú cưng, cách cửa kính còn đùa với chó con bên trong tới năm phút đồng hồ, mới lại tiếp tục đi về phía trước.
Con đường này không ít quán cơm, to có nhỏ có, loại nào cũng đều có, thật náo nhiệt.
Đi dần đi dần, Sơ Nhất lại theo thói quen nép vào ven đường, không có Yến Hàng ở đây, sẽ không có ai lôi cậu từ cạnh tường ra ngoài, cậu chỉ có thể tự mình chú ý.
Thực ra cậu đã không còn như thế một thời gian rồi, hiện tại có lẽ bởi vì ở hoàn cảnh mới, cho dù đã xem thực cảnh trên bản đồ vô số lần, nhưng khi người thật chân chính đặt chân đến, vẫn là một nơi hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn khác biệt với cuộc sống của cậu trước đây.
Nơi này so với quê cậu náo nhiệt hơn rất nhiều, cửa hàng hai bên đường đều mang phong cách Tây, người đi qua đi lại nhìn rất thời thượng, đương nhiên, cậu lớn như vậy, phạm vi hoạt động cũng chỉ có từ nhà tới trường, mấy chỗ khác thời thượng hay quê mùa, cậu cũng không biết.
Ngược lại chính cậu mới là quê nhất.
Đặc biệt là đặt cạnh Yến Hàng mà so, quê một cục.
Trong đầu Sơ Nhất ý nghĩ quay vòng vòng, có chút là không tự chủ mà quay, có chút lại là cố ý quay, cậu không dám để cho đầu óc nhàn rỗi, nhất định phải suy nghĩ điều gì đó.
Đi thêm 30m nữa, là tới Quán nướng Tiểu Lý rồi.
Bây giờ cậu chỉ còn cách Quán nướng Tiểu Lý ba tiệm quần áo, một tiệm trà sữa, một tiệm bánh, còn có... không nhớ nữa.
Còn 20m?
10m?
Khi cánh cửa sơn màu đỏ của Quán nướng Tiểu Lý đột nhiên xuất hiện trước mắt, cậu sợ hết hồn.
Sao đã đến rồi!
Cậu nhanh chóng cúi thấp đầu, nấp sau một thân cây.
Sau khi làm thuần thục động tác này xong, cậu nhìn thân cây trước mặt, tự dưng chả hiểu mình bị làm sao.
May mà trời đã bắt đầu tối, hẳn là không ai chú ý tới cậu.
Vì vậy cậu lại từ phía sau thân cây đi ra, đứng sang bên cạnh, nhìn vào bên trong.
Cửa hàng kinh doanh thuận lợi, hầu như bàn đã kín khách.
Để xác nhận, Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn biển hiệu, không sai, chính là chỗ này.
Tim cậu đột nhiên nảy lên, đập rất nhanh.
Lần thứ hai nhìn vào bên trong quán, theo bản năng bắt đầu tìm kiếm.
Mỗi bàn đều nhìn tới hai lần mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Yến Hàng không có ở đây.
Cậu đi sang bên cạnh mấy bước, ngẩng đầu nhìn một chút.
Chính là chỗ này, Yến Hàng chụp bức ảnh đó, chính là góc độ này.
Chỗ này gần cửa, hẳn là ăn xong đi về, lấy điện thoại ra, hoặc vẫn cầm điện thoại trong tay, sau đó giơ lên, tách tách.
Sơ Nhất hướng lên biển hiệu, chụp một tấm.
Thật giống bức ảnh của Yến Hàng, cậu cười cười.
"Tiểu ca, ăn đồ nướng sao?" Có người bên cạnh hỏi cậu một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!